Lúc này con rắn lục mới vặn vẹo cái đầu hình tam giác, phun đầu lưỡi ra phìì phìì, "Vậy được rồi, ngươi nhanh ăn đi."
"....."
Sóc nhỏ đã sớm gặm mẩu bánh mì nhìn có chút ngốc, với thân thể này của nhóc đối với đồ ăn như có hận thù cực kì lớn, chỉ có một cặp răng sữa nhỏ xíu, nhưng cái miệng ba cánh khép mở ra sức mà ăn, tốc độ phi thường nhanh. Hơn nữa hai túi má phồng lên rất to làm người kinh ngạc.
Nhưng đối với hai động vật này, chúng nó đã thấy quen.
Không ăn nhanh lên thì sẽ bị cướp mất thức ăn.
Xem sóc nhỏ ăn không sai biệt lắm, rắn lục mắt lạnh quét mắt tuần tra một vòng, "Ăn xong rồi thì đi nhanh đi, ngươi ở chỗ này sớm muộn gì cũng bị ăn thịt, nhân lúc còn nhỏ sớm tìm con người nuôi ngươi đi."
Nếu không phải ngày xưa Tiểu Hồng cho nó ít chỗ tốt, Thanh Xà tiếc nuối, thật sự muốn một ngụm nuốt luôn nhóc con này, nho nhỏ còn mềm nữa.
(ˉ﹃ˉ)
Sóc nhỏ đang gặm bánh mì thì thấy rắn lục đang thèm nhỏ dãi: "....."
Cậu sợ tới mức bánh mì trong tay đều rớt.
"Chíp chíp, nhanh đi tìm một chủ nhân đi, ngươi ở chỗ này căn bản không sống nổi, phía đông có bò cạp độc đó, ban ngày không thấy chúng nó, chỉ có ban đêm mới bò ra một lát nhưng chúng so với cái gì cũng đều đáng sợ hơn. Chỉ có chúng ta bên này... chúng ta cũng khó nuôi được bản thân nữa." Chim bụng đỏ đập cánh, cái mỏ vàng nhạt kêu khàn khàn như vịt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nhan-ga-vao-hao-mon/1095184/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.