Mặt đất lạnh lẽo, cơ bắp của Hà Tranh phảng phất như đang hồi phục lại chức năng từ trong trạng thái vô lực.
Phương Thiên Chước một chút động tĩnh cũng không có, nhưng cậu cũng không dám tùy tiện ló đầu ra đi thăm rò, dù sao nơi đây cũng là thời cổ đại chủ nghĩa phong kiến, không cẩn thận một chút liền rơi đầu.
Bảo trì một tư thế thời gian dài khiến Hà Tranh có chút khó chịu, cánh tay bị đè tới tê dại, cậu cố sức cử động thân thể mình, thật cẩn thận trở mình.
Một đôi mắt phượng hẹp dài đen kịt, một thân áo bào đen thêu rồng vàng, tử kim quan đội trên đầu rũ xuống trước ngực.
Nam nhân tuấn mỹ trẻ tuổi đứng ở phía sau cậu, từ trên nhìn xuống mà nhìn cậu, biểu tình không rõ vui giận.
Phương Thiên Chước!
Hà Tranh chống nửa thân mình ở trên mặt đất, đồng tử co rút lại, trái tim đập thình thịch.
Trong đầu chợt lóe nên hình ảnh trong cốt truyện, cậu muốn quỳ xuống hô một tiếng 'hoàng thượng vạn tuế', nhưng khi muốn ngồi dậy, lại không có chút sức lực nào chống đỡ, ngay lập tức ngã khụy xuống.
Cậu hô hấp dồn dập, cả người lộ ra sự kinh hoàng cùng thất thố.
Cậu đây là đang làm gì? Trước điện mất lễ nghi? Trước mặt quân vương mất lễ phép?
Phương Thiên Chước nhíu mi, sau đó liền giãn ra, y ngồi xuống trước mặt Hà Tranh nói:"Hà tướng quốc thế nhưng gửi đến một người thật đáng yêu."
Hà Tranh không hé răng.
Cậu từ nhỏ đã lớn lên trong xã hội chủ nghĩa, nhất thời chưa thích ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nhan-ga-cho-bao-quan/242967/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.