“Không phải là ngươi đang giúp thành chủ gài bẫy chúng ta đấy chứ?”
Vân Nương không quan tâm đến những lời mỉa mai đầy oán giận của bọn họ, nàng lấy ra một cái còi, âm thanh chói tai lập tức vang vọng khắp thành trì.
“Có yêu thú tấn công.”
“Chuẩn bị chiến đấu.”
Sau hai tiếng còi, tất cả các tu sĩ trong thành đều tập hợp lại.
Vừa nhìn đã biết là đội ngũ được huấn luyện kỹ lưỡng, thông báo vội vàng như vậy cũng không hề có một chút hoảng sợ, không tới một khắc, tất cả các tu sĩ bên trong thành đã trở về vị trí và thực hiện nhiệm vụ của mình.
Phù tu liên thủ cùng nhau đốt cháy phù văn bảo vệ, trận pháp lớn nhất trong thành được bảy trận pháp sư hợp lực tạo nên, trận pháp sư đứng giữa trận pháp là Kim Đan cảnh hậu kỳ thứ hai ngoại trừ Lãng Hà.
Vân Nương một tay kết ấn, đứng trên cửa thành nhìn ra xa, thấy cát vàng từ xa thổi đến phía Bắc.
Mặt nàng trầm xuống như nước: “Mấy tên tiểu tử nghe đây, mặc kệ các ngươi tới đây vì lý do gì, hiện tại đều cầm vũ khí lên cho ta.”
“Đám yêu thú đang đến rồi.”
Ba trăm năm sống trên đời, lần đầu tiên các tu sĩ thiếu niên nhìn thấy yêu thú lại là ở trên chiến trường.
Cát vàng tứ tung, khói bụi tán loạn.
Kỳ Niệm Nhất không thể dùng Thiên Nhãn, nàng dứt khoát dùng mắt thường quan sát, lọt vào tầm mắt là từng luồng ánh sáng đỏ đậm và nhạt đang chạy như bay trên khắp vùng hoang dã.
Dưới Thiên Nhãn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nhan-chi-anh-huong-toc-do-rut-kiem-cua-ta/4089940/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.