“ Khi còn bé sao?” Nghiêm Khánh Sinh được hỏi về khi đó, thoạt nhìn có chút mờ mịt, “ Hình như…Không có gì đặc biệt mấy.” 
“ Nhà nghèo mà, ăn tết ngắn hơn so với nhà người ta, người ta mùng năm mới đi làm, bọn họ thì không được thế.” 
Cụm từ “ bọn họ” tự nhiên chỉ cha mẹ Nghiêm Khánh Sinh. 
“ Nhà xưởng cũng không có toàn bộ nghỉ hết, buổi trưa đầu năm đã trở lại đi làm, sẽ có một số người muốn kiếm tiền, cha anh khi đó chính là một trong số đó. Chỉ là sau đó ông ấy biến mất, nghe nói đi một nơi rất xa, đã trở lại một hồi, mang cho anh tý đồ ăn, rồi hai mươi năm, cũng chưa gặp lại lần nào.” 
Nghiêm Khánh Sinh nói tới đấy thì rất bình tĩnh, anh đã không còn thể nhớ rõ hình dáng cha thế nào nữa, đã không còn nhiều tình thường đối với một người đàn ông bỏ vợ con. 
Anh nói rồi cười với mình: “ Ăn tết, không nói —- sao lại hỏi cái này?” 
Trình Thủy hối hận mình không nên hỏi ra vấn đề đó, vội vàng đem lời nói xoay lại: “ Tùy tiện hỏi chút, ca, anh đốt pháo bông bao giờ chưa?” 
Nghiêm Khánh Sinh hồi tưởng: “ Từ lúc chân bị thương thì chưa từng, không tiện.” 
Trình Thủy đứng lên chậm rãi xoay người, đi tới phía sau anh, cả người treo trên lưng anh, mang chút lười nhác mà cười: “ Ca, có muốn thử một cái không?” 
Nghiêm Khánh Sinh còn chưa nói, đã bị hắn cắn một ngụm. 
“ Có muốn không, hử?” 
Nghiêm Khánh Sinh lôi cánh tay hắn, không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nhan-chan-thot-tiem-sui-cao/614459/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.