Năm giờ ba mươi ba, hai mẹ con từ cửa hàng hoa đi ra, người trên đường đã không còn nhiều. Ngô Tiểu Tư ở bên ngoài cách cửa kính nói vọng vào, gió lạnh từng cơn, nửa chạc cây đã gãy cũng không chống đỡ nổi nữa, phiêu phiêu vài cái rồi rơi xuống đất. 
“ Chúng mình có phải đợi ông chủ không?” Hắn không thể chờ đợi được thêm chút nào nữa muốn trở về thấy anh hắn. 
Hiện tại trong cửa hàng vẫn là Ngô Tiểu Tư quản phần lớn, ông chủ Hoàng giao việc cho anh ta, Trình Thủy có chuyện gì cũng hỏi trước anh ta một tiếng. 
Ngô Tiểu Tư nhấn mấy lần điện thoại di động, “ Chờ lát đã, ông chủ nói muốn phát tiền đó.” 
Kiên trì của Trình Thủy lập tức tăng: “ Vậy được thôi.” 
Ngô Tiểu Tư nở nụ cười: “ Ông chủ Hoàng vẫn đạt đến một trình độ nào đó, năm ngoái còn mang gạo và mì dầu, nhìn tôi không tiện, còn lái xe cho tôi đi một đoạn.” 
Trình Thủy ngồi xổm trước giá đỡ hoa, đem chỗ giấy bọc phân loại, rồi đứng lên đi lấy chổi: “ Vâng, cửa hàng buôn bán tốt —— đúng rồi anh Ngô, chúng mình nghỉ, hoa thì làm sao bây giờ?” 
“ Đương nhiên là tôi cùng với ông chủ sáng sớm tới rồi, đại khái năm nay thì tôi với cậu thay phiên nhau mỗi người một ngày đi,” Ngô Tiểu Tư để điện thoại di động xuống, “ Mấy ngày nay cũng không cần phiền toán thế, chú ý một số cây yếu là được.” 
Trình Thủy đáp một tiếng. 
Chờ hắn thu dọn cửa hàng xong, ngồi xem Ngô Tiểu Tư gõ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nhan-chan-thot-tiem-sui-cao/614458/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.