Trong ô tô của Trọng Hưng, Minh Hà ngồi trên đùi anh, tay vẫn không buông dù chỉ một khắc. Hai mắt cô khép hờ, vùi đầu vào cổ anh, gương mặt cô trông đã hồng hào lên một chút tuy nhiên vẫn còn đầy vẻ suy nhược mệt mỏi.
Anh cúi đầu, dịu giọng hỏi nhỏ:
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với em?
Một bàn tay anh phủ lên lưng cô, ngón tay miết nhẹ lên da thịt được ngăn cách bởi một lớp vải mỏng.
- Có người muốn hại em.
Minh Hà trả lời, giọng cô nghe vẫn còn rất uể oải.
- Anh về rồi, từ nay sẽ không để bất kỳ kẻ nào làm hại em được nữa. Anh hứa!
Lời nói anh nghe như đinh đóng cột. Lại còn thay đổi cách xưng hô thân mật hơn. Lòng Minh Hà ấm lên, cơn đau đầu đã vơi đi không ít, trái tim ngập tràn cảm động. Bằng những chuyện từ trước đến giờ anh đã làm cho cô, Minh Hà hoàn toàn tin anh không phải là một kẻ khoác lác. Cô chậm rãi mở mắt, ngẩng mặt, chu môi như làm nũng:
- Chẳng phải anh nói không có chút tình cảm nào dành cho em sao! Làm sao tin lời anh được ch…?
Chữ “chứ” chưa kịp thốt ra hết, môi cô lần nữa đã bị anh chiếm lấy. Anh thậm chí không cho cô kịp hít thở, mãnh liệt càn quét không sót một ngóc ngách nào.
Cô phát hiện những nụ hôn của anh như được trộn với lửa, khiến cơ thể lạnh lẽo của cô nóng rực lên.
- Như vậy còn chưa đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nham-tay-yeu-dung-nguoi/2920980/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.