(6)
“Tên của nàng là Thẩm Nam Nam đúng không?”
Câu đầu tiên mà chàng nói với ta chính là hỏi tên của ta.
Mà câu đầu tiên ta nói với chàng chính là: “Dung mạo của ngươi thật là đẹp mắt.”
Ta ngẩng đầu nhìn chàng, gật đầu.
“Chúng ta đã hành lễ xong, kết làm phu thu thê, về sau trên thế gian này chúng ta chính là người thân cận nhất của nhau.”
Người thân cận nhất không phải là người thân sao?
Cho nên phu quân cũng chính là người thân?
Ta cái hiểu cái không gật đầu.
Chàng vương tay vuốt ve đầu của ta, giống như mẫu thân dịu dàng nói với ta: “Nam Nam ngoan, nàng phải nói tất cả những điều nàng biết cho phu quân của nàng nghe, hiểu không?”
Chàng của ngày hôm nay tựa hồ có chút khác với ngày hôm qua.
“Chàng còn đau không?”
Chàng lắc đầu.
Chúng ta trầm mặc nhìn nhau, cho đến khi chàng bỗng nhiên ho dữ dội.
Ta vội vàng đứng dậy lấy nước giúp chàng, gương mặt của chàng vẫn đỏ bừng. Ta vỗ vỗ nhẹ lên lưng của chàng, định đi tìm mẫu thân lấy thuốc.
Chàng nắm lấy tay của ta: “Đừng đi.”
“Nhưng chàng đang bị bệnh. Bị bệnh thì phải uống thuốc.”
“Ta không cần uống bất cứ loại thuốc nào.”
Ta nhìn Giang Ngọc chăm chú một lúc, nghĩ đến bản thân cũng không thích uống thuốc, nên dứt khoát ngồi xuống.
Ta hiếu kỳ hỏi chàng: “Chàng đến nơi này bằng cách nào?”
Bởi vì trước đây mẫu thân không cho ta tiếp xúc với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-nuong-nau/2912382/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.