Edit | Beta: Manh & MDL
Gặp lại Hoắc Tuân đã chuyện của nửa tháng sau.
Lớp tổ chức buổi liên hoan, không biết ai là người đặt phòng mà lại chọn Hồng Công quán – một nơi có giá cao ngất ngưởng, không phải chỗ thích hợp để tụ tập ăn cơm.
Ăn được lưng bữa, rượu được phục vụ, Nhạc Dư nhìn mà tê tái, thoát được mấy ly, cơn thèm ăn cũng mất. Phan Bối đang giảm béo nên không ăn nhiều, thấy Nhạc Dư cũng ngừng đũa thì chọc chọc cánh tay cô: “Bữa này mỗi người trăm hai lận, sao lại đến đây thế nhỉ? Cậu nói xem, có phải tên giàu xổi kia đặt chỗ không? Gần đây cậu ta đang theo đuổi cậu đúng không nhỉ? Chơi lớn phết đấy chứ!”
“Bớt linh tinh đi nào.” Nhạc Dư nháy mắt với cô nàng: “Nhỡ là tiền thừa của quỹ lớp thì sao? Chỉ cần trả thêm là đủ.”
Phan Bối vỗ vai cô đầy sâu xa, nói: “Nhạc Nhạc, cậu đánh giá quỹ lớp quá cao rồi đấy.” Tiếp đó dẩu môi về phía sau cô: “Nhìn đi, giàu xổi đang bưng rượu tới kìa.”
Nhạc Dư lập tức sa sầm, kéo Phan Bối che lấp bản thân: “Cản cậu ta lại.” Nhân lúc Phan Bối còn ngơ ngác, cô lập tức chạy mất hút.
Phòng bao nằm ở tầng ba của Hồng Công Quán, bên ngoài có một sân thượng lớn ở bên tay trái. Nhạc Dư bước ra khỏi cửa, làn gió se se lạnh không quá thoải mái, nhưng lại dễ chịu hơn trong phòng bao. Cô đứng trong chốc lát, đầu óc tỉnh táo hơn, đang định quay về tìm Phan Bối thì lại đón một vị khách không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516891/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.