Edit | Beta: Manh
“Đàn anh.”
Một tiếng đàn anh làm mặt mày Hình Khoát giãn ra, xem chừng tâm trạng có vẻ tốt. Anh ta nói: “Hóa ra em vẫn còn nhớ à.”
Nhạc Dư cười cười, không đáp mà bảo: “Hoắc Tuân đang đợi, em đi trước nhé.”
“Ừ.” Hình Khoát không ngăn cản, như thể anh ta ra ngoài là để ghé nhà vệ sinh, chạm mặt cô chỉ là tình cờ.
Trên đường trở về, Nhạc Dư hoảng hốt một phen, đột nhiên cảm thấy mình của ngày xưa quá non nớt và yếu đuối.
Khi ấy cô và Hoắc Tuân mới hẹn hò được một năm, cô gần như không có cảm giác an toàn, chỉ cần vài người quạt gió thổi lửa là sẽ dao động. Vì thế, cô không dám tiếp xúc với nhóm bạn bè của Hoắc Tuân, luôn cảm thấy đó tựa như cái miệng của thú hoang, sơ sẩy một cái là bị nuốt sạch. Sau một tuần đắn đo, cô chọn làm rùa đen rụt cổ, cho rằng chỉ cần trốn tránh hiện thực thì sẽ không phải suy nghĩ về những chuyện phiền lòng ấy nữa.
Cứ thế trốn tránh suốt bốn năm trời.
Bốn năm trước, trong buồng vệ sinh của nhà hàng Phụng Hợp, Nhạc Dư tận tai nghe được từng câu soi mói của tốp phụ nữ đứng bên ngoài.
“Hoắc thiếu tốt với Nhạc gì gì thật, nước ấm hay không cũng phải so bì, lạ lùng.”
“Nghe đâu yêu nhau được một năm rồi, thế mà vẫn mặn nồng phết.”
“Là người đầu tiên nhỉ? Người đầu tiên bao giờ chẳng đặc biệt hơn.”
“Hừ, cô ta có khác gì chúng ta đâu? Lúc mới khai trai, anh con ông cháu cha nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516875/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.