Edit | Beta: Manh
Trong phòng bao chỉ có ba người đàn ông.
Ngoại trừ Hồ Đông Du, hai người còn lại Nhạc Dư đều đã từng gặp qua. Hai bên chào hỏi đơn giản, cứ thế vượt qua phút bối rối.
Tựa như lời Hoắc Tuân, mặt mày Hồ Đông Du hồng hào, chẳng hề có dáng vẻ mất ngủ rụng tóc. Vừa trông thấy Nhạc Dư, anh chàng tiến lên đón, giang tay đòi ôm ấp như thường lệ, cười tình: “Tiểu Nhạc Nhạc, đã lâu không gặp!”
Nhạc Dư trốn ra sau lưng Hoắc Tuân, hỏi anh chàng: “Tôn Thiến có đến không?”
Hồ Đông Du suýt nữa ôm phải Hoắc Tuân, ghét bỏ vòng qua người anh, đáp: “Cô ấy vẫn đang ở nhà bà ngoại chơi chưa về.”
Thật ra Nhạc Dư còn muốn hỏi lý do hai người kia không đưa bạn gái đến, nhưng cuối cùng cô không nói gì vì chẳng mấy tò mò.
Tuy cô không tò mò về người ta song không có nghĩa là đối phương cũng vậy. Hai người đàn ông kia đã từng ăn bữa cơm hữu nghị năm đó cùng cô, họ thực sự không ngờ bốn năm sau vẫn còn gặp được cô.
Thật hiếm lạ! Phải là người phi thường cỡ nào mới hạ gục được tên nghiện việc khuyết thiếu tình cảm như Hoắc Tuân chứ? Cũng đâu thể chỉ dựa vào mỗi khuôn mặt và vóc dáng, đúng không? Người sống trong cái vòng này như bọn họ chẳng nhẽ còn gặp được ít người đẹp hay sao?
Chỉ tiếc là Hoắc Tuân đang ngồi cạnh che chở cho cô, họ có muốn hỏi cũng phải nhịn.
Lúc Mạnh Đinh vào phòng, đằng sau còn có một nam một nữ, ba người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516874/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.