Edit | Beta: Manh
Trên bàn bày biện vài món ăn do trợ lý Sử đưa đến.
“Trợ lý Sử đâu rồi?”
Hoắc Tuân lần lượt mở nắp từng hộp, “Cậu ta bảo không dám gặp em.”
Nhạc Dư đang quấn chăn vươn chân đạp anh một cước: “Thế còn anh? Sao anh vẫn dám gặp em?”
“Hả? Sao anh lại không dám?” Hoắc Tuân nhón một cái bánh bao nhân trứng sữa vào miệng cô, “Ăn xong không được nhử anh nữa đâu đấy nhé.”
Cô kêu la muốn tính sổ nhưng nước tới chân thì lại than đói, nhất quyết phải lấp đầy cái bụng trước, bảo rằng muốn anh chịu giày vò, tốt nhất là chủ động khai thật, trong khi anh còn không biết gần đây mình đã làm gì có lỗi với cô, thế thì sao mà khai thật được?
Nhạc Dư hầm hừ: “Không làm chuyện đuối lý, không sợ quỷ gõ cửa.”
“Sau khi tự vấn thì anh thấy mình không làm chuyện gì đuối lý cả.”
“Đúng là anh chẳng làm gì có lỗi với em…” Nhạc Dư đổi giọng, “Nhưng anh tưởng mình là Lôi Phong chuyên làm việc tốt không lưu danh chắc?”
Hoắc Tuân nắm được trọng điểm: “Ý em là anh có chuyện giấu em ấy hả?” Anh trầm mặc hai giây rồi vỡ lẽ, “Trình Hoan.”
Nhạc Dư liếc xéo anh, “Đó, chính anh cũng cho rằng chuyện này cần phải được giải quyết đàng hoàng kìa.”
Hoắc Tuân nhíu mày: “Con bé nói gì với em?”
Nhạc Dư bất mãn vì anh ngừng bón, nghiêng người ăn miếng sủi cảo tôm anh gắp, nhai kỹ nuốt chậm rồi mới hỏi: “Anh nghĩ con bé nói gì?”
Hoắc Tuân không muốn tiếp tục vòng vo, kể lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516859/chuong-65.html