Edit || Beta: Manh
Tuy vô cùng nhạy cảm với các loại mùi nhưng Nhạc Dư lại không thấy phản cảm với yêu cầu của Hoắc Tuân, bởi vì cơ thể anh vương vấn mùi sạch sẽ, chẳng hề mặn vị mồ hôi, Tiểu Hoắc Tuân lại càng là vậy. Không thể nói nó có mùi hương dễ chịu, nhưng cô tuyệt đối không cảm thấy khó tiếp nhận.
Ngoài cảm giác khó chịu vì có vật lạ trong miệng khi khẩu giao, cô chưa bao giờ chán ghét nó.
Cô đã từng khẩu giao giúp anh, đa phần là vì dì cả tới thăm, có đôi khi là vì dục hỏa thiêu đốt.
Tỉ như hiện tại.
Một tay Nhạc Dư xóc gậy thịt, tay kia vuốt ve cặp ngọc nằm bên dưới. Cô nâng mắt liếc qua, khuôn mặt vốn lạnh lùng nhuốm lên vẻ quyến rũ, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng, sau đó hé miệng, chậm rãi ngậm cây gậy thịt vào cái miệng nho nhỏ, lập tức làm ẩm ướt bao quy đầu.
Hoắc Tuân không kiềm lòng nổi mà đè lên gáy cô, để gậy thịt thuận thế vào thêm sâu, “‘Ăn’ nhiều một chút đi em.”
Cô nhả ra ngậm vào có chừng mực, khi liếm mút, đầu lưỡi thường lượn vòng quanh mắt gậy, lòng bàn tay mềm mại vuốt ve những nếp uốn trên cặp ngọc. Sự thoải mái mà bàn tay cô mang lại là thành quả của những lần tập dượt trong quá khứ.
Kích cỡ của gậy thịt và miệng của Nhạc Dư thực sự quá chênh lệch. Cô nhả gậy thịt ra, bàn tay đong lên đưa xuống, khiến mắt gậy chảy ra chất nhầy, lại vừa hôn vừa vuốt ve vài lần rồi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516818/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.