Convert: Vespertine
Edit || Beta: Manh
"Nhạc Dư."
Nhạc Dư ngẩng đầu, trông thấy Cao Vân đang đứng ở phía sau từ trong gương, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Cô tắt vòi nước, hỏi: "Trưởng khối, sao thế ạ?"
Chị rối rắm: "Có mấy câu này... Chị không biết nên nói với em thế nào."
Nghiêm trọng vậy sao? Cô trở nên căng thẳng vì sự khó mở lời của người ở phía đối diện, cô rút giấy lau tay, nghiêm nghị nhìn về phía chị: "Không sao đâu, chị cứ nói đi ạ."
Cao Vân ngẫm nghĩ một hồi, sau mới lựa từ mà bộc bạch với cô.
Thì ra, khi Hoắc Tuân săn sóc Nhạc Dư theo thói quen ở trên bàn tiệc, người sáng suốt đều có thể nhìn ra anh có ý với cô. Thấy cô bình chân như vại, Cao Vân sợ cô đi lầm đường, suy xét hồi lâu rồi mới quyết định cùng ra ngoài để nhắc nhở cô.
"Nhạc Dư, Hoắc tổng không phải là loại người mà người bình thường có thể chơi được đâu. Em... Hiểu ý chị chứ?"
Chị đưa Nhạc Dư tới bữa tiệc này chủ yếu là vì cô là giáo viên chủ nhiệm của Lục Thương. Hơn nữa, bình thường chị vốn coi trọng cô, xuất phát từ lòng riêng, chị cũng hy vọng con dường giảng dạy tương lai của cô có thể suôn sẻ hơn, quen biết thêm một số người để dễ dàng xử lý chuyện trong tương lai.
Mặc dù Hoắc Tuân còn độc thân, nhưng có kiểu phụ nữ nào mà những người như bọn họ chưa từng thấy qua? Nếu vì bị chị đưa đến bữa tiệc này mà cô phải gánh chịu tổn thương thì chẳng phải chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516817/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.