Tắm xong đã hơn năm giờ, Quý Chính Tác đúng lúc gọi video call đến, cậu một bên lau tóc một bên nhận.
Khuôn mặt phóng đại Quý Chính Tác chỉ thoáng cái lấp đầy màn hình, "Tiểu An, hôm nay em khai giảng à?"
"Ừ, hôm nay sao cậu về sớm vậy?"
"Hôm nay kết thúc tương đối sớm a."
"Nghiêm Bách Dư đâu? Chỉ mình cậu thôi sao?" Hắn ở chung phòng cùng Nghiêm Bách Dư.
"Chỉ một mình anh, cậu ấy đi ăn cơm."
"Vậy cậu cũng đi ăn cơm đi, đừng để bị đói."
Quý Chính Tác lập tức lắc đầu, "Anh không đói anh không đói." Hắn càng đến gần màn hình, miệng hơi cong lên, cười thật ngoan ngoãn khéo léo, "Tiểu An."
"Làm gì?" Phương Yểu An sắc bén bắt được một vài điều không ổn, đặt điện thoại xa hơn chút.
"Anh muốn, anh muốn nhìn một chút." Hiếm khi hắn xấu hổ mở miệng.
Thậm chí lúc Quý Chính Tác bắt đầu há mồm đó cậu đã biết hắn đang định nói gì, từ chối, "Không muốn."
"Cho anh nhìn một chút thôi mà, em không nhớ anh sao?" Lại bắt đầu, mặt dày mày dạn làm nũng.
"Không nhớ." Cậu nghiêng đầu qua một bên, xấu hổ phấn sương mù leo lên gò má cậu.
"Em không nhớ? Thực sự không nhớ?" Màn hình điện thoại đột nhiên lay động một trận, rõ ràng ngay sau đó, một cây dương v*t thô to dọa người lập đầy màn hình, tính khi vừa to vừa dài, quy đầu đỏ tía phát sáng, rỉ ra giọt nước, thịt gân nhảy lên phần thân trên, cách màn hình cậu cũng có thể cảm nhận được tính khí thô nóng kia đập vào mặt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-lan-cam-ly/1505972/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.