Hôm sau Quý Chính Tác lên đường, không còn ai cả ngày quấn cậu muốn hôn muốn sờ, bỗng chốc lại cảm thấy có chút không quen.
Vì phía dưới bị sử dụng quá độ, cậu nằm trên giường hai ngày, Quý Chính Tác đêm nào cũng sẽ video call cùng cậu, tập huấn bề bộn nhiều việc, thời gian Quý Chính Tác cũng không còn nhiều, chỉ thừa dịp lúc ăn cơm tối trốn trong phòng gọi điện cho cậu.
Thật ra cậu cũng không có gì để nói, nhưng Quý Chính Tác nói nhiều, chỉ mấy chữ "Anh nhớ em" này cũng có thể khiến lỗ tai cậu ửng đỏ, dù gì cậu cũng phải mắng chửi mấy câu, như chim đà điểu vùi đầu vào trong ga trải giường, trong lòng xuất hiến ngọt ngào không đồng nhất.
Quý Chính Tác nhớ nhung cũng không phải luôn đơn thuần như vậy, cũng sẽ chẳng nói lời sạch sẽ gì, sau đó bị Phương Yểu An mắng một trận, mới lộ ra biểu tình biết điều, "Vậy anh còn rất nhớ em nè."
"Cậu nhớ thì làm được gì tôi chứ?"
"Anh nhớ thật mà." Hắn nói có lý chẳng sợ ai.
"Cậu đi chết đi!"
Cậu cúp điện thoại, nhưng bản thân lại khó tự kiềm chế rung động, vốn là lúc phải học hành chăm chỉ, lại là tuổi tác huyết khí phương cương(*),hai người đột nhiên lâu như vậy không thấy được, không sờ được, khó tránh khỏi nổi lên chút phản ứng.
Cậu cảm thấy tinh lực bản thân quá thịnh vượng, nếu chơi mệt, chắc chắn sẽ không suy nghĩ nhiều. Cách ngày sẽ hẹn người ta ra ngoài chơi, ở trong thành phố đi dạo một ngày, buổi tối còn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-lan-cam-ly/1505971/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.