Mộc thừa tướng cũngkhông khá hơn là bao, nhìn xuống thấy thê tử cùng nữ nhi khóc lóc thànhmột đoàn như vậy, trong lòng cũng không thoải mái gì, có lẽ ông cũng sai trong chuyện này, nếu cư xử công bằng hơn một chút, đừng có quá sủng ái đại nữ nhi mà quên đi bản thân còn một thê tử cùng hai đứa con nữa cũng cần mình chiếu cố thì cũng không bức thê tử của mình ghen tị mờ mắt đến mức hạ thủ một cách ngu ngốc như vậy. Nói là ngu ngốc vì chẳng có mộtchủ mẫu của phủ nào xuống tay hạ thủ mà lại sơ ý để lộ ra nhiều khe hởđến mức này, làm cho người ta trong vòng chưa đến nửa ngày đã biết rõchân tướng ngọn ngành như vậy, haiz…
“Bỏ qua cũng được, có điềutội sống khó tha, tuy ta không hưu ngươi đuổi ra khỏi phủ nhưng cũngkhông thể cứ vậy mà bỏ qua được. Từ nay quyền chưởng quản phủ thừa tướng ngươi chia bớt cho Phương nhi một nửa, nàng dù gì sau này không biết có cơ hội gả ra hay không, ngươi nên dạy cho nàng một ít về kinh doanh,quản lý để nàng có cái phòng thân, sau phạt gia pháp ba mươi hèo, cònLan nhi, cấm túc một tháng, cắt tiền tiêu vặt ba tháng coi như trừngphạt. Phụ thân làm như vậy Phương nhi thấy có được không?”
Nóixong ông liền không xác định nhìn sang đại nữ nhi của mình, cuối cùngđây cũng là đứa nhỏ ông thương yêu nhất, chỉ sợ hình phạt này của ônglàm nàng không hài lòng sinh ra bực bội mà thôi.
“Nữ nhi không có ý kiến. Tuy nhiên, phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-giu-van-menh/2397274/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.