Chương trước
Chương sau
Mộc thừa tướng cũngkhông khá hơn là bao, nhìn xuống thấy thê tử cùng nữ nhi khóc lóc thànhmột đoàn như vậy, trong lòng cũng không thoải mái gì, có lẽ ông cũng sai trong chuyện này, nếu cư xử công bằng hơn một chút, đừng có quá sủng ái đại nữ nhi mà quên đi bản thân còn một thê tử cùng hai đứa con nữa cũng cần mình chiếu cố thì cũng không bức thê tử của mình ghen tị mờ mắt đến mức hạ thủ một cách ngu ngốc như vậy. Nói là ngu ngốc vì chẳng có mộtchủ mẫu của phủ nào xuống tay hạ thủ mà lại sơ ý để lộ ra nhiều khe hởđến mức này, làm cho người ta trong vòng chưa đến nửa ngày đã biết rõchân tướng ngọn ngành như vậy, haiz…

“Bỏ qua cũng được, có điềutội sống khó tha, tuy ta không hưu ngươi đuổi ra khỏi phủ nhưng cũngkhông thể cứ vậy mà bỏ qua được. Từ nay quyền chưởng quản phủ thừa tướng ngươi chia bớt cho Phương nhi một nửa, nàng dù gì sau này không biết có cơ hội gả ra hay không, ngươi nên dạy cho nàng một ít về kinh doanh,quản lý để nàng có cái phòng thân, sau phạt gia pháp ba mươi hèo, cònLan nhi, cấm túc một tháng, cắt tiền tiêu vặt ba tháng coi như trừngphạt. Phụ thân làm như vậy Phương nhi thấy có được không?”

Nóixong ông liền không xác định nhìn sang đại nữ nhi của mình, cuối cùngđây cũng là đứa nhỏ ông thương yêu nhất, chỉ sợ hình phạt này của ônglàm nàng không hài lòng sinh ra bực bội mà thôi.

“Nữ nhi không có ý kiến. Tuy nhiên, phụ thân có thể giảm gia pháp xuống còn mười hèođược không? Ba mươi hèo e rằng chịu xong cũng không còn đến nửa cáimạng.”

“Cũng được, đều nghe theo Phương nhi!”. Mộc thừa tướng nghe xong liền gật đầu từ ái vuốt vuốt tóc nàng.

Triệu thị nghe Mộc Phương Chi xin giảm gia pháp cho mình liền cảm kích nhìnnàng, không ngờ đứa nhỏ này lại lấy ân báo oán, có lẽ cố gắng cùng nàngsau này hòa hảo cũng không đến nỗi là bế tắc đâu?

.....

Sau màn xét xử ở An Lạc viện, Triệu thị bị xử mười hèo gia pháp, còn MộcLan Diễm bị cấm túc ở Kim Chi viện. Không quản thân thể còn đau nhức,Triệu thị vịn nha hoàn thiếp thân đỡ mình đến Ngọc Diệp viện, nơi ở củaMộc Phương Chi xin gặp mặt.

Nha hoàn Xuân Lan cùng Xuân Trúcnhìn thấy thập phần kinh ngạc, phu nhân là đang đến tạ lỗi với đại tiểuthư sao? Sau đó vội vàng mời vào trong chính viện rót trà, rồi quay vàotrong mời Mộc Phương Chi đi ra. Triệu thị ngồi nhấp nhỏm không yên trênghế, tú khăn trong tay bị bà vì khẩn trương mà xoắn lại nhăn thành mộtnhùi. Thấy Phương Chi chậm rãi bước ra bà liền vội vàng đứng dậy, khôngcẩn thận va trúng ly trà trên bàn, nước trà sánh ra ngoài thấm ướt mộtmảng trên váy.

“Kế mẫu cẩn thận!”. Mộc Phương Chi la lên sợ hãi. “Có bị phỏng không?”.

“Không sao, ta không sao!”. Nghe được những lời quan tâm phát ra từ chínhmiệng nàng, Triệu thị hai mắt ẩm ướt. Sao đó, ngập ngừng nói.

“Ta đến để cảm ơn đại tiểu thư đã khoan hồng độ lượng chuyện vừa qua. Thậtra… thật ra ta đầu óc đơn giản, không nghĩ đến sẽ làm hại tánh mạng con, chỉ vì ghen tị làm mờ mắt mà muốn bỏ chút thuốc… ta… ta..”. Nhắc đến bỏ thuốc, trong đầu bà lại hiện lên hình ảnh nàng và Tam vương gia ở trêngiường bị mọi người bắt gặp, dù gì cũng là chủ ý thối tha của mình, bàcó chút xấu hổ không nói ra lời.

“Ta... xin lỗi con! Là ta khôngđúng. Nhưng… vì sao… vì sao con lại cầu tình cho ta? Điều này… có chút…không giống với con lúc trước…”

Triệu thị nói xong, ánh mắt cũng mơ hồ nhìn lên khuôn mặt trắng nõn của nàng. Mộc Phương Chi không khỏi bật cười.

“Con đã nghĩ thông suốt. Chúng ta dù sao cũng là người một nhà, nói cho cùng con cũng có phần sai trong này, nếu con không bướng bỉnh thì cũng không làm tình hình trở nên xấu như vậy. Cuối cùng nghĩ lại, chúng ta làtrứng cùng trong một cái tổ, nếu tổ ngã xuống trứng cũng không còn, thay vì trong nhà đấu đá hãm hại lẫn nhau, không bằng cùng nâng đỡ nhau đểcùng tốt lên, phụ thân bên ngoài cũng an tâm làm việc. Lại nói, muốnđấu, chúng ta tìm người bên ngoài mà đấu, không tội tình gì tổn hạingười nhà, để kẻ thù sung sướng, còn người thân đau lòng.”

Triệuthị nghe đến những lời này như được một cái búa hung hăng gõ vào đầu.Không ngờ bà sống đến từng này tuổi, suy nghĩ lại không sâu xa bằng mộtnữ tử đôi tám. Đúng, tội tình gì a, tội tình gì! Nghĩ đến đây bà khôngkhỏi đau lòng cùng xấu hổ, nước mắt không tự chủ rơi lộp bộp.

“Từ nay con cũng theo muội muội và đệ đệ gọi người là mẫu thân. Đừng khócnữa, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua ngày thật tốt, phụ thân cũng sẽ từtừ thông suốt, tất cả chúng ta cũng không cần lãng phí cả đời đi xa cách nhau như vậy, mẫu thân!”

“Cám ơn con, Phương nhi, cám ơn con! Là mẫu thân sai lầm rồi, từ nay sẽ hảo hảo bù đắp cho con, hảo hảo yêuthương con. Con nói đúng, chúng ta sẽ cùng nhau trôi qua thật tốt, tỷ tỷ dưới suối vàng cũng sẽ được yên lòng!”. Triệu thị nói xong những lờinày thì òa lên khóc lớn.

Đứng bên ngoài không lên tiếng, Mộcthừa tướng cũng không cầm lòng được hai mắt đỏ hoe. Đúng vậy, ông cùngmẫu thân và thê nhi sẽ trôi qua ngày thật tốt, sẽ thay Nhạn nhi chăm sóc nữ nhi thật tốt. Mộc Lâm không nhịn được liền bước vào, ôm lấy Triệuthị và Mộc Phương Chi trong lòng.

“Tốt, tốt, tốt! Phương nhi nói đúng, chúng ta sẽ qua ngày thật tốt! Từ nay sẽ hảo hảo yêu thương nhau!”

Nghe tiếng trượng phu, Triệu Lan chấn động, ngước hai mắt đẫm lệ quay lạinhìn ông. Nói như vậy, không phải là ông sẽ tha thứ cho bà chứ? Bà không phải nằm mơ ư? Nguyên lai, có một ngày bà được ông ôm trong vòng taynhư thế này.

.....

Bữa cơm chiều hôm đó ở tướng phủphá lệ hòa hợp, ngoại trừ Mộc Lan Diễm còn đang bị cấm túc trong phòng,thì Mộc lão thái thái, Mộc thừa tướng, Mộc phu nhân Triệu thị cùng MộcPhương Chi cùng nhau ấm áp cười nói. Sau bữa ăn cả nhà đang hòa hảo nóichuyện, bỗng gia nhân ở bên ngoài thông truyền vào.

“Bẩm lão gia, có Tĩnh vương điện hạ đến trong phủ thăm hỏi!”

Không khí đang vui vẻ liền có chút yên lặng xuống, mọi người không ai bảo aiđều dùng ánh mắt nhìn về phía Phương Chi. Nguyên văn, Tĩnh vương SởThiếu Dục này vốn là em ruột cùng phụ mẫu với tiên đế, là đứa con nhỏnhất mà phụ hoàng của tiên đế bất ngờ có được cùng hoàng hậu của ông khi bà gần năm mươi, tính ra chỉ lớn hơn hoàng thượng hiện tại hai tuổi,tuy nói bọn họ là chú cháu, nhưng lại lớn lên cùng nhau, tình cảm khôngkhác mấy với huynh đệ.

Cũng vì tuổi Tĩnh vương nhỏ hơn nhiều nên tiên đế lúc đương thời cùng thái hậu cực kỳ sủng ái, yêu thương khôngthua nhi tử thân sinh của mình. Tĩnh vương này lớn lên cũng cực kỳ thông minh nhanh nhạy. Nếu ở Sở Hiên vương triều, Sở Hình Thiên được tôn xưng là Chiến Thần ra trận đánh đâu thắng đó, thì Tĩnh vương lại được xưnglà Tài Thần thâu tóm huyết mạch kinh tế thiên hạ, cả hai chia nhau làmhai cánh tay trái phải hỗ trợ hoàng đế đương thời vô cùng đắc lực, làhai trong tứ thiếu nổi danh thiên hạ.

Nếu như Mộc Phương Chi chủ thể trước kia nhất kiến chung tình với Sở Hình Thiên Tam vương gia thìTĩnh vương cũng coi như đối với nàng ta vừa gặp đã yêu, có điều, dù choTĩnh vương chân tình đến mức nào, ngọc thụ lâm phong ra sao, thì MộcPhương Chi trước kia vẫn không hiểu sao chướng mắt hắn, nhất nhất chỉnhìn thấy trong mắt một Tam vương gia coi nàng ta như cỏ rác mà thôi.

Hôm nay Tĩnh vương vội vàng tiến đến phủ, nói không chừng tám phần là ngheđược tiếng gió vụ việc lúc sáng xảy ra ở phủ đi. Mọi người đều khôngbiết Phương Chi nàng sẽ làm sao đây? Sẽ là như cũ nhìn thấy hắn liền nổi nóng đuổi đi? Hay sẽ ngại ngùng không muốn đối mặt? Dù gì người ta cũng thích mình lâu như vậy a!

Bị mọi người nhìn đến cả người khôngđược tự nhiên, Mộc Phương Chi thầm bĩu môi trong lòng, nhìn gì mà nhìna, nàng cũng không phải là Mộc Phương Chi thật, ngại cái gì mà ngại, dùsao cũng không xảy ra chuyện gì quá đáng với cái tên Sở mặt lạnh kia màđúng không?

“Vậy nữ nhi xin phép về viện của mình, không quấy rầy phụ thân tiếp đón khách nhân!”. Nói xong nàng liền thi lễ một cái nhanh chóng nhẹ nhàng đi về phía viện của mình. Những người còn lại lòng đầykinh ngạc, này là làm sao a, nàng hôm nay lại không có la lối đòi đóngcửa thả chó đuổi người sao? Lạ, quả nhiên khác lạ nha.

Mặc kệ mọi người ở trong phòng nghi hoặc ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, Mộc PhươngChi vui vẻ bước chân về Ngọc Diệp viện của mình, hai nha hoàn Xuân LanXuân Trúc vội vàng bước theo sau. Đi được một quãng, nàng không nhanhkhông chậm đụng “bang” mọt tiếng, cả người đập đầu vào một lồng ngựccứng rắn phía trước. Một mùi hương bạc hà mát lạnh xộc vào trong mũi,Mộc Phương Chi đầu còn hơi choáng váng ngẩng lên, còn chưa kịp nhìn rõlà ai, đã nghe bên tai một tiếng kêu từ tính thập phần lo lắng vang lên.

“Phương nhi, nàng có sao không? Đụng đầu có bị đau không?”

Khi hai mắt nhìn thấy rõ, đập vào con ngươi là một dung nhan cực kỳ tuấnmĩ, cái mũi cao thẳng, mắt hai mí to, con ngươi đen láy có thần, làn môi mỏng khẽ nhếch, màu da lúa mạch khỏe mạnh, còn có đôi mày kiếm cùng cặp mi cong vút. Oa soái ca a, ở đâu ra lại đập trúng ngực một soái ca đẹptrai như vậy a.

“Ngươi là ai?”

“Nàng… không nhận ra ta?”.Người nam tử thân hình cứng đờ, nàng cư nhiên tăng trình độ ngược đãihắn a. Bây giờ còn tỏ ra không quen biết hắn.

“Tiểu thư, đây là Tĩnh vương điện hạ, người quên rồi sao?”. Xuân Trúc bên cạnh nhịn không được ghé vào tai nàng nói nhỏ.

“Oành” một tiếng trong đầu, Mộc Phương Chi không khỏi mở to mắt nhìn mĩ namtrước mặt đang một biểu tình bi thương chua xót. Mĩ nam, quả thật là một đại mĩ nam a, nhìn xem, vẻ mặt đau lòng này cũng là đau lòng cực kìcuốn hút, Mộc Phương Chi kia có phải là đầu heo không? Cư nhiên một đạimĩ nam soái như vậy lại không cần, điên điên khùng khùng chạy theo cáitảng băng kia, tuy là cũng có đẹp, nhưng tính cách lạnh lẽo như băng sơn ngàn năm như vậy, lại ra mặt chán ghét nàng ta mà cũng thích cho được,nàng ta có phải không có sở thích sm?

Nghĩ đến đây, Phương Chi hiện tại nhịn không được cười thành tiếng.

“Nàng cười gì vậy? Có phải cười ta ngốc hay không, đi theo nàng lâu đến vậy?”.

Nhìn nụ cười chua xót trên môi Sở Thiếu Dục, nàng cảm thấy trong lòng có điểm khó chịu, liền vội vàng nói.

“Không, không, là ta nghĩ đến chuyện khác mới cười một chút, tuyệt đối không phải là cười ngươi.”

Nghĩ đến chuyện khác? Sở Thiếu Dục không khỏi ngán ngẩm khi nghe đến. Thànàng không giải thích thì còn đỡ, giải thích xong lại càng lắm hắn thêmchán chường, cư nhiên, đụng đến hắn trước mặt nàng lại không thèm để ý,lại nghĩ đến chuyện khác. Haiz, thôi bỏ đi. Nàng không phải trước giờvẫn đối hắn không thèm để ý sao, chí ít hôm nay khi nghe hắn gọi nàng là Phương nhi, nàng còn chưa có nổi giận đuổi hắn đi kia kìa.

“Vậy thôi, nàng từ từ, ta đi về trước…”.

Nói xong hắn liền không tình nguyện xoay người ý muốn ly khai. Thấy thế Mộc Phương Chi không kịp suy nghĩ, liền nóng vội nắm lấy cánh tay hắn.

“Khoan đã, ngươi đừng đi…”

Sở Thiếu Dục nghe xong ngay lập tức quay đầu lại, ánh mắt thập phần kinhhỉ nhìn đến bàn tay nõn nà đang níu lấy cánh tay hắn. Nàng đây là lầnđầu tiên thân cận với hắn như vậy đi. Mộc Phương Chi theo ánh mắt hắnnhìn đến bàn tay nhỏ bé của mình vô thức đang nắm cánh tay hắn lôi kéo,nhịn không được xấu hổ buông ra. Trong lòng hắn liền bất giác nổi lênmột tia mất mát.

“Ngươi… ngươi có muốn ngồi xuống uống ly trà không? Dù sao.. Dù sao cũng mất một chuyến qua đây…”

Nàng ngập ngừng lên tiếng, trong lòng cũng không xác định là hắn sẽ thật sựđồng ý hay không, ở cái thế giới phong kiến cổ hủ này, chưa biết chừngcái quan niệm nam nữ thụ thụ bất thân gì đó vẫn còn thịnh hành, khôngbiết hành động níu kéo vừa rồi của nàng có bị hắn cho là phóng đãngkhông. Cho dù như thế, hắn đẹp trai dễ nhìn như vậy, nàng có chút luyếntiếc để hắn đi nha.

Sở Thiếu Dục bên cạnh nghe xong liền thụ sủng nhược kinh. Nàng hôm nay cư nhiên còn có thể mời hắn ở lại. Cho dù làuống trà cũng là lần đầu a. Mấy lần trước, nàng không phải đóng cửa thảchó đuổi hắn, thì thấy hắn cũng làm vẻ mặt chán ghét không muốn gặp. Nơi nào còn có thể nhỏ nhẹ với hắn như hôm nay? Không cần suy nghĩ thêm, Sở Thiếu Dục vội vàng gật đầu như sợ nàng đổi ý.

“Muốn, muốn, ta đương nhiên muốn. Chỉ cần được ở cạnh nàng, cho ta uống gì cũng được!”

“Xì…”

Nhìn vẻ mặt vui sướng như trẻ con được kẹo của hắn, Mộc Phương Chi nhịnkhông được phì cười. Biểu tình này của hắn là sao đây? Sợ nàng đổi ýsao? Quả thật đáng yêu chết mất. Đồ tốt như vậy mà chủ thể này lại bỏlỡ, đúng là não bị cái tảng đá kia nhúng nước hỏng rồi! Sau đó liền cùng hắn một đường cười nói đi về phía Ngọc Diệp viện.

.....

Sau khi về đến, Xuân Trúc Xuân Lan liền dâng trà, Mộc Phương Chi vốn muốnngồi một mình với mĩ nam Tĩnh vương, liền nhanh chóng phân phó hai người ra ngoài cửa đứng chờ hầu hạ, sau một lúc chần chờ, cả hai đành khôngtình nguyện bước ra.

Bên trong là một mảnh vui vẻ, Mộc PhươngChi đối với Tĩnh vương này là càng nhìn càng thích. Hắn không chỉ có vẻngoài cực kì tuấn mĩ, mà khả năng ăn nói cũng vô cùng thú vị, không hổlà Tài Thần nắm huyết mạch kinh tế, được đi nhiều nơi, hiểu biết thậtrộng, nói chuyện cũng rất biết nắm bắt tâm lý người khác, càng lúc nàngcàng không hiểu, đối với nam nhân sức quyến rũ cao như vậy, vì sao chủthể trước đó lại chướng mắt hắn. Có lẽ trong mắt nàng ta chỉ có mỗi Tamvương gia là tốt nhất đi.

“Ta gọi chàng là Dục lang có được không?”.

Mộc Phương Chi bỗng ngước mắt lên nhìn hắn hỏi. Nghe những lời này, thânthể Sở Thiếu Dục chợt cứng đờ. Từ lúc nào quan hệ của cả hai lại đượcphát triển đến tình trạng này? Là nàng bị đụng đầu nên đổi ý hay là ôngtrời thương xót một tấm chân tình của hắn nên cho sét đánh trúng đầunàng, đả thông tư tưởng, hay là vì buổi sáng trúng thuốc đến giờ cònchưa tỉnh táo? Chắc có lẽ là trúng thuốc đi. Mặc kệ là cái gì cũng đềulà chuyện tốt, trúng thuốc tốt a.

“Được, nàng muốn gọi ta là cái gì cũng được!”

“Là thật sao, Dục lang?”

“Là thật!”

“Nhưng, ta nghe nói chỉ những người yêu nhau mới được xưng hô như vậy…”

“Ta… không sao!”. Sở Thiếu Dục nói xong gấp gáp nhìn nàng như sợ nàng sẽ đổi ý.

“Dục lang, chàng yêu ta sao?”.

Hai mắt Phương Chi chợt ửng đỏ, đáng thương hề hề nhìn lên khuôn mặt SởThiếu Dục. Những lời nàng nói ra không chỉ làm hắn cực kỳ kinh hỉ, màcòn làm hắn không dám tin, không dám tin có một ngày nàng sẽ nói nhữnglời nói đó với mình. Cho nên hắn mất một hồi lâu vẫn chưa định thầnđược, ngay đơ như khúc gỗ mà ngồi đó.

“Chàng không cần nói, ta đã biết! Bấy lâu này ta đối xử chàng như vậy, chàng làm sao có thể yêu ta được…”.

Mộc Phương Chi nói xong quay đầu đi, làm bộ hơi chấm chấm nước mắt. Hừ, nói đến đây, nàng còn không tin hắn còn có thể ngồi yên được. Mĩ nam cựcphẩm như vậy, nàng không nghĩ sẽ giương mắt nhìn người khác tiến đến sởhữu.

Quả nhiên những lời này cùng thái độ rơi nước mắt của nànglập tức đánh tỉnh Sở Thiếu Dục. Hắn gấp gáp đứng lên, tiến lên vụng vềcầm khăn tay lau lau mắt cho nàng.

“Đừng, nàng đừng khóc. Là takhông đúng! Ta bấy lâu vẫn yêu nàng, cho dù nàng đối ta thế nào ta cũngyêu nàng. Khi nãy ta không phản ứng vì ta quá bất ngờ trước những gìnàng nói mà thôi.”

“Thật sao? Chàng yêu ta thật sao?”. Mộc Phương Chi mạnh mẽ đứng lên ngẩng đầu nhìn hắn. Tĩnh vương này hảo cao đi,nàng cao 1m 63 mà chỉ đứng đến vai hắn. Cái này, hắn chí ít cũng phảitrên 1m 85, nếu mà đặt ở hiện đại, đem làm siêu mẫu chắc cũng còn dư a.

“Thật, ta yêu nàng rất lâu rồi. Chỉ là nàng…ưm...”

Sở Thiếu Dục còn chưa dứt câu, Mộc Phương Chi đã nhanh chóng kiễng chânlên đặt trên môi hắn một nụ hôn. Bất ngờ bị tấn công, hắn chỉ có thể ngơ ngác đứng ở đó như khúc gỗ. Hôn? Nàng cư nhiên hôn hắn? Bây giờ hắnthật sự chỉ muốn kiếm một cái gì đó đập mạnh một phát vào người xem xemhắn có phải đang nằm mơ không? Nếu thật là nằm mơ, ông trời ơi, hắn tình nguyện không cần tỉnh lại!!!

Rời đôi môi mỏng của hắn ra, nhìnđến biểu tình ngơ ngác không dám tin kia, Mộc Phương Chi vui vẻ quànghai tay kéo đầu hắn xuống, đáp thêm một nụ hôn nữa. Lần hôn này dài hơn, sâu hơn, cái lưỡi thơm tho của nàng nhanh chóng chui vào trong khoangmiệng hắn đùa nghịch với lưỡi hắn. Thì ra hôn là cảm giác này, cũngkhông tệ đi. Sau một chốc thẫn thờ, Sở Thiếu Dục bỗng như choàng tỉnh,ôm xiết lấy nàng vào lòng, cúi đầu xuống đổi khách thành chủ, mạnh mẽchiếm đoạt đôi môi như cánh sen của nàng, thẳng đến khi nàng không thởnổi mới buông tay, nhìn xuống cánh môi hơi sưng đỏ, hắn có chút đaulòng, đầu ngón tay trỏ nhẹ nhàng xoa lên, đau lòng hỏi.

“Đau không?”

“Không đau!”.

Mộc Phương Chi cười ngọt ngào, đem đầu rúc vào ngực hắn, hít lấy hương bạchà trên người hắn, cảm giác thỏa mãn. Đây có lẽ gọi là nhất kiến chungtình đi. Lần đầu nhìn thấy hắn, thấy khuôn mặt ấm áp này, biểu tình đauthương này của hắn, nàng liền như chìm đắm vào trong đó, không muốn làmhắn đau lòng nữa, không muốn ra khỏi ấm áp này nữa.

Hai ngườiXuân Lan Xuân Trúc đứng bên ngoài quả thực gấp muốn chết rồi, nhưng mà…tiểu thư lệnh không cho các nàng tiến vào, có cho ăn gan hùm mật gấu hai nàng cũng không dám làm trái đâu, đành chỉ đứng ngoài lo lắng suông.

.....

Tam vương phủ

Vô Ảnh được phái đi điều tra quay lại, trong thư phòng, quỳ một chân dướiđất báo cáo kết quả chuyện xảy ra ở phủ thừa tướng cho Tam vương gia SởHình Thiên.

“Ngươi nói sao? Mộc Phương Chi mời Tĩnh vương gia uống trà?”

Sở Hình Thiên một bộ dáng không tin được hỏi Vô Ảnh.

“Dạ đúng, vương gia. Nàng hình như còn… còn..”

“Còn cái gì? Sao lại ấm úng như vậy?”. Sở Hình Thiên trừng mắt nhìn lại, ámvệ của hắn từ khi nào nhắc đến báo cáo lại ấp úng như vậy.

“Dạ, nàng hình như còn đồng ý kết giao với Tĩnh vương điện hạ…”

“Cái gì? Ta không nghe lầm chứ? Sao Mộc Phương Chi kia chỉ trong một buổisáng lại có thể đồng ý kết giao với Cửu thúc được (Tĩnh vương Sở ThiếuDục đứng hàng thứ chín nên còn gọi là Cửu thúc nhé)?”

“Vâng,vương gia không nghe lầm. Nàng quả thật đồng ý kết giao với Tĩnh vươngđiện hạ, còn cùng ngồi uống trà đến tối muộn mới tách ra.”

SởHình Thiên nghe xong đen mặt. Hừ, cái nữ nhân đáng chết này, mới trướcđó không lâu còn khóc lóc van xin tình cảm của hắn, quay đầu một cáiliền bám lấy Cửu thúc. Quả thật là đồ nữ nhân lẳng lơ không chịu nổi.Tuy rằng hắn không yêu nàng, nhưng nàng cư xử trở mặt như vậy, khônghiểu sao trong lòng hắn ẩn ẩn tức giận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.