Chẳng mấy chốc, thời gian Mộc Phương Chi xuyên đến nơi này đã qua một tháng,khoảng thời gian này, nàng sống vô cùng thích ý, người của phủ thừatướng từ trên xuống dưới sống cực kỳ đơn giản, bình thản, mấy thứ nhưtrạch đấu nàng từng đọc trong truyện lúc trước hầu như không xảy ra. Kếmẫu và muội muội sau chuyện xảy ra lần trước cũng đã thông suốt, phụthân thừa tướng cũng dần đem mối quan hệ với kế mẫu làm được tốt đẹp. Đệ đệ Mộc Bách Hàn trong thời gian này cũng chưa từng trở về nhà mà lưulại thư viện đọc sách với phu tử.
Tuy cuộc sống trải qua nhữngngày yên bình, nhưng không hiểu sao Mộc Phương Chi vẫn thường cảm thấynhững cơn đau đầu vẫn chưa từng rời đi sau ngày nàng xuyên tới nơi này,cộng thêm ban đêm khi ngủ, nàng thường nằm mơ thấy một giấc mơ, có mộtngười con gái mặc áo trắng tinh khôi, tóc đen dài xõa xuống lưng nhưdòng thác, khuôn mặt mơ hồ nhìn không rõ, vẫy tay với nàng, đồng thờicất giọng nhẹ nhàng như gió thoảng bên tai,
“Mộc Phương Hàn, ngươi trả thân xác lại cho ta, trả lại cho ta…”
Sau mỗi lần như vậy, nàng liền chảy mồ hôi lạnh toàn thân, choàng tỉnh dậygiữa đêm, liên tục như vậy một tháng, bất tri bất giác nàng liền gầyxuống mấy cân, cả người sau khi lần trúng thuốc kia vốn đã hư nhược, nay lại càng yếu ớt thê thảm. Trên dưới phủ thừa tướng đều gấp gáp, Lưuthái y cũng mấy bận chạy qua bắt mạch nhưng cũng không tìm ra đượcnguyên nhân, mê dược lần đó vốn dĩ đã trị hết, nhưng ông vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-giu-van-menh/2397272/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.