Bên Đường Như Ý, mấy người một mạch tăng tốc, kéo con dã trư vào sân nhà lão Đường.
Đường lão thái vừa nhìn thấy con dã trư trên xe kéo, mắt đã sắp lòi ra, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Trời ơi… con dã trư lớn thế này, thật sự là Như Ý nhà chúng ta săn được sao?”
Hai nàng dâu cũng vây lại, mắt sáng rực: “Ôi chao, cái này phải ba trăm cân chứ? Làm sao mà săn được xuống chứ?”
Dù sao con dã trư này không phải thứ nhỏ, mấy người kéo về cũng mệt thở không ra hơi. Lưu thị vội vàng bưng mấy bát nước từ nhà bếp ra, mọi người nhận lấy ừng ực uống, thật sự là khát khô cổ họng.
Lão Lưu đầu đặt bát xuống, lau mồ hôi, nói: “Con heo này, phải xử lý sớm. Trời nóng, đợi ngày mai đưa lên trấn, nếu không còn tươi sẽ khó bán.”
Đường Như Ý cũng đang có ý định này, tiện miệng hỏi: “Thúc, trong thôn chúng ta còn ai hiểu nghề này không?”
Đường lão thái nghe vậy, không nhịn được lườm nàng một cái: “Con quên Lưu thúc con trước kia làm gì rồi sao? Cái nghề g.i.ế.c heo này, hồi còn trẻ hắn là tay lão luyện nhất trong thôn, chẳng qua mấy năm nay hoang niên, người làm nghề này cũng ít đi.”
Đường Như Ý gãi gãi đầu, lục lọi trong ký ức của nguyên chủ, mới nhớ ra, đúng là vậy. Nàng cười ngượng ngùng: “Hì hì, con thật sự quên mất rồi, Lưu thúc đừng trách nha.”
Lão Lưu đầu xua tay, cũng không để bụng: “Trách cái gì? Con cũng không thường tiếp xúc với những chuyện này. Thôi, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-doi-bi-ruong-bo-khong-sao-ta-co-luong-thuc/4849708/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.