“Ôi chao, nương ơi, một con dã trư lớn thế kia…”
Mấy người vừa xuống núi vốn lười để ý tới những thôn dân tò mò này, chỉ muốn nhanh chóng kéo dã trư về nhà. Nhưng trớ trêu thay, người kia lại không chịu bỏ qua, cứ kéo giọng la lớn:
“Ôi chao, ghê gớm quá! Mọi người mau tới xem này! Lão Đường gia săn được dã trư rồi, một con dã trư to lớn quá trời!”
“Dã trư?”
Nghe lời này, các thôn dân xung quanh lập tức như ong vỡ tổ, ùn ùn kéo đến vây quanh.
Khi họ nhìn thấy con dã trư to lớn, lông đen kịt trên xe kéo, lập tức đều kinh ngạc. Con heo đó nặng hơn ba trăm cân, thân hình nằm ngang trên xe kéo, vạm vỡ như một bức tường thịt.
“Trời ơi, dã trư lớn thế!”
“Đây là chọc phải ổ heo rồi sao? Làm sao mà bắt được?”
“Ăn sao hết đây? Trời ạ…”
Mấy năm hoang niên này, dân làng bữa nào cũng chỉ ăn cháo cám rau dại, đừng nói thịt heo, trứng gà cũng đã thành vật hiếm. Đột nhiên nhìn thấy một khối thịt thật thà lớn như vậy, ai nấy đều thèm thuồng đến đỏ mắt.
Có người lập tức bắt đầu kích động: “Con dã trư này chắc chắn ăn không hết đâu nhỉ? Ôi chao, Lão Đường gia là người tốt nổi tiếng trong thôn chúng ta, lần này cả làng chúng ta đều có phúc rồi!”
Đường Như Ý vốn không định để tâm, nhưng lời này vừa thốt ra, nàng lập tức dừng bước.
Ánh mắt nàng lạnh lùng quét qua, chăm thúc nhìn người phụ nữ vừa nói, giọng điệu không nặng không nhẹ nhưng từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-doi-bi-ruong-bo-khong-sao-ta-co-luong-thuc/4849707/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.