Sau khi Ôn lão thái gia nhỏ nhẹ chậm rãi trấn an, rốt cuộc Chu Thụy cũng có thể bình ổn được tâm trạng khủng hoảng lo lắng của gã. Gã nghiêm túc suy ngẫm lời của Ôn lão thái gia, càng nghĩ càng cảm thấy Ôn lão thái gia nói rất có lý.
Hoàng đế có ý truyền ngôi cho gã, hẳn là lúc này chỉ muốn rèn luyện gã mà thôi. Nghĩ đến sự thật này, Chu Thụy kích động không thôi, với gã mà nói không có chuyện gì có thể phấn khích hơn chuyện này.
Sau khi nghĩ thông suốt, Chu Thụy nhìn Ôn lão thái gia chắp tay, ra vẻ trịnh trọng nói, “Đa tạ Ôn tướng chỉ điểm.” Gã vốn còn muốn nói mấy lời như chờ ngày đại sự thành công, chắc chắn sẽ hậu tạ Ôn tướng, hay là về sau tuyệt đối sẽ không quên công ơn của Ôn tướng.
Cũng may Ôn lão thái gia sắc mặt đủ bình tĩnh, ánh mắt đủ sắc bén, Chu Thụy cũng không vui đến mức hồ đồ, còn nhớ rõ mình đang ở nơi nào. Thời điểm thế này có những lời trong lòng hiểu nhau là đủ rồi, không cần nhiều lời làm gì.
Ôn lão thái gia thấy Chu Thụy cuối cùng đã trấn định rồi mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng vừa nghĩ tới Chu Thụy ở chỗ Hoàng đế vừa chọc ra một cái sọt thì hơi thở vừa mới thả lỏng kia chợt nghẹn lại nơi cổ họng.
Lão nhìn gương mặt vui vẻ của Chu Thụy thì có hơi nghẹn ngào, có điều cuối cùng vẫn thông cảm cho tâm trạng của Chu Thụy, điều gã chờ mong đã hai mươi mấy năm mãi mới có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-doc-gia-xuyen-nham-sinh-tu-van-ton-thuong-khong-dut/1204129/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.