Đối với việc lần này Lâm Cẩm Văn bá đạo không nói đạo lý tới cực điểm mà nói thì người ở chỗ này biểu lộ không giống nhau, Vân Du là oan ức, Bích Ngọc là sợ hãi, những người hầu khác đang đứng vây xem thì kinh hãi. Bọn họ dường như lúc này mới đột nhiên nhớ tới danh tiếng hoàn khố nhỏ nhen thích ghi thù của Lâm Cẩm Văn, trong lòng mỗi người đều tự có suy tính riêng.
Mà một người khác cũng là chủ tử như Lâm Văn Quyến lại nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý, Cố Khinh Lâm là kinh ngạc.
Cố Khinh Lâm đánh giá Lâm Cẩm Văn từ trên xuống dưới một phen nói: “Ngươi nói đùa đấy à?”
Lâm Cẩm Văn thu hồi nụ cười trên mặt và lắc lắc hai ngón tay, trên mặt tỏ vẻ đặc biệt nghiêm túc nói: “Ngươi thấy ta giống là nói giỡn sao? Ta từ trước đến nay không kiên nhẫn với những việc lặt vặt này, thân làm một cái tỳ nữ mà dám chất vấn chủ tử, dụng hình không hề quá đáng.”
Cố Khinh Lâm cười ra tiếng, chỉ một tiếng cười như vậy, y có chút nghĩ không thông nói: “Rõ ràng là một việc rất đơn giản rất có lý, ngươi không nên sử dụng thủ đoạn thô bạo như vậy làm gì? Nếu ngươi thật sự dụng hình rồi, các nàng lại nhất định không nhận tội, vậy ngươi chẳng phải là không hiểu sao lại mang tiếng xấu hay sao? Còn sẽ khiến cho toàn bộ người hầu trong phủ tưởng rằng là ngươi sai, ta thật sự không rõ ngươi đang suy nghĩ cái gì.”
Nói xong lời này Cố Khinh Lâm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-doc-gia-xuyen-nham-sinh-tu-van-ton-thuong-khong-dut/1204120/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.