Chương trước
Chương sau
Lâm Cẩm Văn vội vàng chạy về viện của mình, thấy hai cô gái nhan sắc diễm lệ đang quỳ trong sân, một người áo trắng, một người áo tím, làn da trắng nõn, dáng người thướt tha. Vân Đào và Thủy Tô đang nói chuyện với các cô, cô gái áo trắng mắt sắc, vừa trông thấy Lâm Cẩm Văn thì vội vàng gọi thiếu gia một cách yêu kiều, giọng nói kia ngọt ngào đến mức khiến cho người khác muốn tan chảy.
Sắc mặt của Vân Đào và Thủy Tô lập tức có chút khó coi.
Lâm Cẩm Văn nhìn các cô nói: “Đưa người về chỗ bà nội đi.”
Vân Đào và Thủy Tô không ngờ hắn sẽ nói vậy, vẻ mặt có chút khiếp sợ. Hai cô gái quỳ trên mặt đất cũng biến sắc, cô gái áo tím sau khi kinh hoảng thì bình tĩnh lại, cô nói: “Thiếu gia, là chúng nô tỳ đã làm sai điều gì sao?”
Lâm Cẩm Văn không thêm để ý tới các cô, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Vân Đào và Thủy Tô bốn mắt nhau nhìn, đáy mắt hai người cũng có chút khiếp sợ. Bọn họ cho rằng, Lâm Cẩm Văn cho dù sẽ nể mặt Ôn gia mà không giữ hai cô gái này. Nhưng không nghĩ tới Lâm Cẩm Văn vừa thấy mặt đã lập tức sai người đuổi bọn họ trở về. Vân Đào và Thủy Tô đều có phần giật mình.
Lúc Lâm Cẩm Văn vào phòng, trong phòng chỉ có một mình Cố Khinh Lâm, y đang nhàn nhã đọc sách trên giường. Lâm Cẩm Văn thấy y bình tĩnh, trong lòng thoáng thả lỏng, hắn ngồi xuống bên cạnh nói: “Ngươi không tức giận chứ?”
Cố Khinh Lâm khép sách lại đặt lên bàn nói: “Chuyện này có gì mà phải tức giận, trái lại là phu quân sắp có mỹ nữ bầu bạn, hẳn nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, tại sao nhìn ngươi lại có vẻ không hài lòng như vậy?”
Lâm Cẩm Văn cười nói: “Nếu như ngươi không giận, cũng không cần cố ý cho người ta quỳ ở bên ngoài.”
“Phu quân là đang đau lòng sao?” Cố Khinh Lâm hỏi ngược lại.
Lâm Cẩm Văn thản nhiên nói: “Ta lại không thích các cô ấy, có cái gì phải đau lòng. Ngươi cũng đừng nóng giận, ta đã nói với bà nội rồi, sẽ đuổi bọn họ trở về.”
Cố Khinh Lâm có chút ngỡ ngàng, y nói: “Đưa trở về?” Y cho rằng Lâm Cẩm Văn ít nhất sẽ giữ người lại, trong lòng cũng đã nghĩ xong chỗ thích hợp cho họ, xem bọn họ như người hầu làm việc nặng nhọc, cách xa chủ viện. Y vẫn nhớ kỹ, Hoàng đế từng ban thưởng mỹ nhân cho phụ thân khi người lập chiến công, phụ thân trực tiếp quăng người tới một góc cực kỳ hẻo lánh, chưa từng nhìn tới.
Lâm Cẩm Văn lắc đầu nói: “Dạy ngươi một chiêu, gặp phải chuyện này không cần sợ hãi, tất nhiên là phải đưa trở về. Những nguy hiểm tiềm ẩn nếu có thể tránh thì phải tránh sạch sẽ, để bọn họ ở lại chính là tai họa.”
Cố Khinh Lâm khẽ gật đầu, tâm trạng tốt hơn hai phần. Con người thật sự rất kỳ lạ, trước khi kết hôn cùng Lâm Cẩm Văn, y đã nghĩ xong đường đi của mình. Chỉ cần Lâm Cẩm Văn không chọc tới y, cho dù hắn phong lưu đưa toàn bộ cô nương trong Di Hồng viện về nhà, y cũng không nói một tiếng nào. Kết quả mới vừa rồi, nghe có hai mỹ nhân được đưa đến cho hắn, lòng y rất không vui.
Từ sau khi song thân của Cố Khinh Lâm qua đời, đối với chuyện chung thân đại sự của mình y đã chẳng còn bao nhiêu mong chờ. Lúc song thân còn sống, y luôn nghe hai người khen mình là tuyệt nhất, nhưng chờ sau khi hai người đều không còn, những lời đồn đại bên ngoài lập tức rơi vào tai y, lúc ấy y mới biết tiểu ca có tướng mạo giống y không được người ta ưa thích.
Quá mức thô kệch.
Y từng nghĩ tới tương lai mình sẽ gả cho người như thế nào, cũng từng nghĩ tới nếu như hôn phu nạp thiếp y sẽ như thế nào. Khi đó y nghĩ vô cùng thông suốt, trước khi hôn phu nạp thiếp, y nhất định phải đứng vững gót chân trước, có hài tử kề bên y còn sợ gì nữa.
Nhưng hiện tại, y chợt thấy không vui. Cũng không phải y có tình cảm sâu đậm với Lâm Cẩm Văn, không muốn hắn nạp thiếp, chẳng qua y cảm thấy có chút bực bội. Y vừa mới mang thai, Lâm lão phu nhân đã làm như vậy, thật sự hơi quá đáng.
Lâm Cẩm Văn thấy sắc mặt y không tốt, cho là y còn đang suy nghĩ về chuyện hai cô gái kia, liền nói: “Chỉ cần ta và ngươi vẫn như hiện giờ, bên cạnh ta sẽ không thêm người khác.”
Cố Khinh Lâm qua loa đáp lại, y vốn không tin lời này của Lâm Cẩm Văn, trừ phụ thân của y ra, y chưa từng thấy đàn ông nào không nạp thiếp. Có lẽ lúc này lời của Lâm Cẩm Văn là thật lòng, nhưng y sẽ không tin.
Tuy Cố Khinh Lâm che giấu hoài nghi của mình rất kín đáo, nhưng Lâm Cẩm Văn vẫn nhìn ra. Hắn cũng không nghĩ sẽ làm cho Cố Khinh Lâm lập tức tin tưởng những lời này của mình, có một số việc nói một lần là đủ rồi, sau đó chỉ cần dùng hành động để chứng minh.
Chuyện Cố Khinh Lâm mang thai truyền đi rất nhanh, đây cũng là một trong những mục đích tại sao lúc trước Lâm Cẩm Văn chạy đến hoàng cung nói với Hoàng đế chuyện này. Dù sao chuyện thế này bản thân hắn cũng không có biện pháp che giấu, còn không bằng công khai nói ra, đến lúc đó ngưu quỷ thần xà nên xuất hiện đều sẽ xuất hiện thôi.
Lâm Cẩm Văn ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau lúc đi hoàng cung làm nhiệm vụ, Hoàng đế thưởng cho hắn một cái khóa vàng, nói là cho đứa con chưa sinh của hắn. Cái khóa vàng rất nặng, Lâm Cẩm Văn lần đầu tiên thấy vàng, nhịn không được vụng trộm cắn thử.
Hoàng đế vô tình thấy động tác của hắn, sững sờ nói: “Ngươi đang làm gì đó?”
Lâm Cẩm Văn có chút xấu hổ cất đồ vào ngực, lúng túng cười nói: “Ty chức thất lễ.”
Vương Tận An trêu ghẹo nói: “Hoàng thượng, theo nô tài thấy, Lâm thị vệ chắc là sợ ngài thưởng cho hắn đồ giả đó. Nô tài trong cung hầu hạ Hoàng thượng đã lâu như vậy, chỉ có Lâm thị vệ là tính tình ngay thẳng, cũng chỉ có một mình Lâm thị vệ dám nghĩ như vậy.”
Lâm Cẩm Văn lập tức có chút luống cuống, hắn nói: “Vương công công… Ta… Ta cũng không phải, đồ Hoàng thượng ban sao có thể là giả. Ta chỉ là chưa từng thấy vàng nặng như vậy, có chút tò mò.”
Hoàng đế cười khẩy hai tiếng: “Trẫm là Hoàng đế ban thưởng cho thần tử đồ giả sao? Ngươi cũng quá cẩn thận rồi. Ngươi thích vàng như vậy, lát nữa Trẫm ban thưởng cho ngươi để ở nhà mà ngắm mỗi ngày.”
Lâm Cẩm Văn cười khan, nói câu tạ ơn Hoàng thượng. Hoàng đế cũng bị hắn chọc cười.
Lúc xế chiều, Hoàng đế vốn còn đang suy nghĩ sẽ đến chỗ phi tử nào để dùng bữa, kết quả có thị vệ đến bẩm báo, nói thị vệ chịu trách nhiệm áp giải Lưu Dũng đi Lĩnh Nam, trên đường gặp cướp đã bị thương nặng, Lưu Dũng bị giết, đầu cũng bị chặt đứt rồi.
Hoàng đế nghe xong thì chẳng còn lòng dạ nào đi hậu cung nữa, động tác ông nhìn tấu chương cũng không ngừng lại, ông cúi đầu cười lạnh hai tiếng, hờ hững nói: “Lưu Dũng vốn cũng không phải thứ gì tốt, Trẫm có lòng tha cho gã ta một mạng, nhưng ông trời lại không vừa mắt, muốn thu gã ta. Chết thì chết thôi, việc này về sau không cần nhắc lại.”
Lâm Cẩm Văn ở một bên nghe, chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, tuyệt đối không phải bởi vì Lưu Dũng, Lưu Dũng người này nếu dám làm chuyện như vậy, thì nên nhận kết cục thuộc về gã ta. Nhưng là lần đầu tiên, hắn cảm nhận được rõ ràng một mạng người ở trong miệng Hoàng đế lại không đáng giá như vậy.
Lúc Lâm Cẩm Văn đang suy nghĩ lung tung những điều này, đột nhiên nghe Hoàng đế hỏi: “Cẩm Văn, ngươi làm sao vậy?”
Lâm Cẩm Văn trong lòng rùng mình, vội vàng lấy lại tinh thần, thấy Hoàng đế nhíu mày hơi bất mãn nhìn hắn nói: “Trẫm đang hỏi ngươi, ngươi đang suy nghĩ cái gì?”
Lâm Cẩm Văn nói: “Bẩm hoàng thượng, ty chức đang nghĩ cái chết của Lưu Dũng.” Hắn cẩn thận giương mắt nhìn Hoàng đế nói: “Hắn chết như vậy, cảm thấy kỳ lạ.”
Hoàng đế quái dị nhìn hắn nói: “Gã ta là bị trừng phạt đúng tội, hơn nữa, lúc trước ngươi hỏi Trẫm muốn mấy tờ thông hành để trống, không phải vì Tô Uyển Nhi sao? Hiện giờ Lưu Dũng chết rồi, coi như là vì Tô Uyển Nhi báo thù, ngươi nên vui mới phải.”
Lâm Cẩm Văn mấp máy miệng nói: “Hoàng thượng, giấy thông hành là ty chức cho nhà Tô Uyển Nhi. Ty chức cũng không phải vì trả thù cho cô ấy, chỉ cảm thấy cô ấy có nhan sắc như vậy, gặp phải người như Lưu Dũng thật đáng tiếc. Nhưng ty chức chỉ thấy đáng tiếc trong lòng, ngoài ra không còn gì khác. Về phần Lưu Dũng, số mạng của gã ta không phải Hoàng thượng đã quyết định rồi sao, sao lại chết như vậy.”
Lâm Cẩm Văn trong nguyên tác là hoàn khố đệ tử, nhưng tốt xấu gì cũng chưa từng giết người, nói như vậy cũng hợp tình hợp lý. Chuyện giấy thông hành thật ra hơi đáng ngờ, một tên hoàn khố sao có thể đồng tình với Tô Uyển Nhi, còn cố ý cho cô giấy thông hành, giúp cô rời đi. Hắn mà không giải thích rõ ràng, chuyện này sẽ luôn là cái gai trong lòng Hoàng đế.
Bây giờ hắn giải thích chuyện này mang hơi hướng tình sắc, không nhất định có thể loại bỏ hoàn toàn nghi ngờ của Hoàng đế, nhưng giấy thông hành đó hắn nhất định phải có, lỡ sau này xảy ra chuyện gì, giấy thông hành để trống này có thể cứu mạng hắn.
Hoàng đế thật sự là không nghĩ nhiều, ông cười nói câu: “Ngươi đúng là có tà tâm không có tặc đảm.” Dứt lời, liền đặt tấu chương trên tay qua một bên.
Lại cầm một quyển tấu chương khác, Hoàng đế đột nhiên lên tiếng: “Liễu Ngôn ở Bắc Cảnh ngây ngốc đã nhiều năm, Trẫm đã hạ chỉ cho lão ấy hồi kinh rồi, đến lúc đó các người có thể gặp mặt.” Nói xong lời này, Hoàng đế ngẩng đầu nhìn Lâm Cẩm Văn, chỉ thấy Lâm Cẩm Văn vẻ mặt mờ mịt, vẻ mặt kia quyết không thể giả được.
Vương Tận An vội nói: “Lâm thị vệ sợ là quên mất mấy người Liễu lão tướng quân rồi.”
Lâm Cẩm Văn chấn kinh hỏi: “Ta có quen?”
Hoàng đế đang chuẩn bị nói gì đó, chợt có nội giám vội vàng đến bẩm, nói là Nhị hoàng tử Chu An ở Bích Ba Đình bị rơi xuống nước.
Hoàng đế nghe xong, mặt lập tức trầm xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.