Editor: Miri
"Không một ai được để ta thấy cái loại màu này, hiểu chưa?"
--------------------------------
Hôm sau, Chung Uyển cùng Úc Xá ra khỏi biệt viện.
Trên xe ngựa, Úc Xá vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài, lại nhìn Chung Uyển, ánh mắt có chút băn khoăn do dự.
Chung Uyển nhìn Úc Xá, ngập ngừng, "Sao? Ngươi hối hận rồi? Hay là ngươi...... không muốn từ hôn nữa?"
Úc Xá lắc đầu, "Ta không hối hận chuyện từ hôn."
Úc Xá một lời khó nói hết nhìn Chung Uyển, "Nhưng ta bỗng cảm thấy hối hận vì đã đưa ngươi ra ngoài."
Rõ ràng chỉ cần nói với công chúa một câu là có thể giải quyết chuyện này, vì cái gì lại muốn đi một vòng dài như vậy, đã đưa người này ra ngoài lại còn phải cùng y diễn kịch?
Chung Uyển nhịn cười, "Ta nói rồi, nhất định sẽ không làm mất mặt ngươi, chỉ là làm ngươi mất một chút bạc. Ngươi đã bảo là không để bụng, vậy còn sợ cái gì?"
"Không phải sợ mất mặt, ta chỉ là cảm thấy......" Úc Xá do dự, thương lượng với Chung Uyển, "Ta nhất định phải nói câu kia sao?"
Chung Uyển gật đầu: "Đương nhiên rồi, chẳng lẽ có mỗi một câu mà ngươi cũng không nhớ nổi? Chỉ một câu thôi, khi ta nháy mắt ra hiệu với ngươi thì ngươi nói ra ngay, nhớ kỹ chưa?"
Úc Xá cắn răng, gật gật đầu.
Xe ngựa ngừng ở cửa tiệm Kỳ Trân Hiên, hai người xuống xe.
"Khách quý đến, khách quý đến, nếu biết ngài muốn tới thì chúng ta đã sớm mở hết kho chứa ra, chuẩn bị một vài kì trân dị bảo mà dâng thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-van-dam-tim-duong-phong-hau/182853/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.