Editor: Miri
----------------------------------
Chung Uyển gian nan nói: "Ngươi vừa kể chính là......"
Úc Xá nói: "Là thật, đêm đó ngươi đã khinh bạc ta như vậy."
Chung Uyển ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Úc Xá, thấy biểu tình của hắn cũng không giống như đang trêu ghẹo mình, ngược lại trong mắt còn mơ hồ có vài phần giận dỗi.
Úc Xá không phải đang đùa giỡn mình, nên đây đúng là sự thật rồi.
Chung Uyển hoàn toàn sụp đổ......Mình lúc ngủ phóng đãng tới vậy sao?!
Quả nhiên là vì phòng mình quạnh quẽ mấy năm nay sao?
Vậy nên mình mới làm thế với Úc Xá......
Không đúng, Chung Uyển cố gắng khiến giọng điệu tự nhiên một chút, căng da đầu nói: "Nếu không phải là vì ngươi kiên quyết bắt cóc ta về phủ các ngươi, lại tự nhiên mắc cái quỷ gì mà ngồi bên cạnh giường ta, thì sao ta có thể khinh bạc ngươi?!"
Úc Xá lạnh lùng nhìn Chung Uyển: "Ngươi tiếp tục biện giải đi, ta nghe."
Chung Uyển cắn răng nói: "Ta ngủ, còn ngươi lại không, ngươi đẩy ta ra không được sao?!"
Con ngươi Úc Xá khẽ run, tựa hồ như đang nén giận, "Ngươi ôm eo ta suốt lúc đó! Ta đẩy ngươi kiểu gì đây? Chẳng lẽ rinh ngươi lên quăng xuống đất?! Để ngươi ngã chết sao? Hay là ném ngươi xuống hồ cho tỉnh táo lại? Cái thân ốm đau này của ngươi chịu được sao?"
Chung Uyển liều mạng chống chế: "Ngươi cũng biết ta là một con ma ốm, vậy lúc ta ngủ rồi còn có tinh thần làm mấy chuyện đó sao?"
"Tinh thần ngươi lúc đó khá tốt." Úc Xá nắm chặt thoại bản trong tay, "Ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-van-dam-tim-duong-phong-hau/1516527/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.