Thành thật mà nói thì ở đây có ba người trưởng thành và một đứa trẻ nhưng không một ai biết chăm trẻ con thế nào.
Ly Tương nuôi lớn từng đứa sư đệ, nhưng đứa nhỏ nhất khi vừa lên núi cũng đã lên năm, còn mấy sư đệ khác của hắn thì chẳng biết gì cả.
May mà Tô Lục là y tu, ít nhiều gì hắn cũng thấy cái kiểu bồng trẻ con này của đại sư huynh không đúng lắm bèn kêu hắn để đứa trẻ lên bàn rồi đưa một tia linh khí vào thăm dò kinh mạch và hồn phách của đứa trẻ này.
Tiết Tử Dung đứng cạnh trố mắt nhìn "Tứ sư huynh" còn bé hơn cả mình nữa, nó hết nhìn Bạch Hạc sư huynh đến nhìn đứa trẻ đó.
Trong suy nghĩ của Tiết Tử Dung thì Tứ sư huynh thác sinh hẳn cũng phải lớn như nó mới lên núi được.
Bây giờ thì hay rồi, đứa trẻ còn chưa nói được đưa lên núi sẽ sống thế nào? Để đám sư huynh sư đệ đút ăn hay để sư tỷ đểnh đoảng nhầm cả nó là linh thú chăm? Mà xưa nay đại sư huynh một tay nuôi bọn sư đệ thì hẳn đại sư huynh sẽ chăm cho Tứ sư huynh, mình ở cạnh phải giúp huynh ấy chút ít, tránh cho người bận rộn quá mà sinh bệnh.
Thoáng chốc Tiết Tử Dung đã nghĩ tới cảnh nó địu theo Tứ sư huynh trên lưng múa kiếm, lên lớp sáng. Qua ít năm nữa thì nó sẽ dắt tay Tứ sư huynh đi học như đại sư huynh từng dắt tay nó.
Nghĩ thôi đã thấy sợ.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-nho-thuong-dai-su-huynh/2912586/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.