Ly Tương không phải kẻ ngu ngốc.
Hắn hiểu rõ một tiếng kêu của tiểu sư đệ mình nếu không được hắc hồ ly cho phép thì đã chẳng thể xé rách tấm màn đang vây kín mình. Gương của hắc hồ ly, ngoại trừ thứ tương lai người ta nhìn thấy thì bản thân nó cũng đã mang theo sự mê hoặc ghê người.
Chủ gian hàng nghe vậy thì nở nụ cười càng tươi: "Lang quân đừng cảm ơn thiếp làm gì. Lang quân chẳng tỉnh lại, lẽ nào tiểu lang quân đây có ngọc thạch trả cho thiếp hay sao?"
Ly Tương nghe xong lời nói đậm mùi gian thương này thì cũng căng miệng cười: "Tiền bối nói không sai. Chẳng hay…"
"Năm trăm viên ngọc thạch."
Cánh tay đang lần mò trong túi trữ của hắn đột nhiên tê dại, hắn không dám tin mà ngẩng đầu lên nói: "Tất cả các gian hàng khác chỉ vài mảnh ngọc vụn là được, sao đến đây lại thành năm trăm?"
"Chỗ khác làm sao có đãi ngộ trăm năm như thiếp?" Mỹ nhân đầu hồ ly cười nói, "Thiếp đây tốn không ít tu vi vào mấy sợi lông để các vị lang quân được vui vẻ, bây giờ có chút ngọc thạch các vị nên trả đi thôi."
Bình thường nàng ta nở nụ cười đã mang theo vẻ ghê người, bây giờ vừa cười vừa nói chuyện bán buôn, nụ cười đó càng làm người đối diện nghĩ thêm một chút: Liệu mình không trả đủ, nàng ta có cắn mình không?
"Tại sao ban nãy ngươi… tiền bối không nói trước?" Tiết Tử Dung kinh ngạc hỏi.
"Nói trước giá tiểu lang quân sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-nho-thuong-dai-su-huynh/2912524/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.