Vực Phù Quang nằm ở tận cùng của Đại Địa, là bí cảnh do chính tay Tứ Thánh dựng nên để lưu đày cả tộc Nhất Tâm vào đây.
Tiếng là bí cảnh nhưng nơi đây lại phân chia rõ rệt: Vùng đất không có linh khí, gần giống với vùng cấm linh của huyền môn và vùng cấm với rừng cây, dòng suối, những đồng cỏ tràn đầy linh thú, linh khí ngập trời.
Nơi trước không phải là nơi cho người sống.
Vạn vật có linh khí bao bọc lấy, cho dù là phàm gian linh khí hiếm hoi thì tự bản thân cây cỏ, con người đều có linh khí bao quanh, duy trì sự sinh tồn và hình dạng. Ở vùng cấm linh cũng vậy, xung quanh không có linh khi nhưng linh khí bao lấy linh dược, linh thú vẫn ở đó. Còn vùng đất Phù Quang này lại khác, đó hoàn toàn là vùng đất chết, linh khí không tự sinh ra để duy trì cho bản thân sinh vật mà phải dựa vào linh khí do tán cây Túc Xá, loài cây kỳ quặc tỏa ra. Trong vòng bán kính năm mươi dặm của khu vực chết chỉ có thể sinh trưởng một gốc như vậy, linh khí chúng tỏa hiếm hoi đến mức chỉ để những người dân bản xứ nơi đây tiếp tục sinh sống đã là kỳ tích. Lưu giữ nhân hình, nhân dạng hay thậm chí trí óc cũng là một chuyện xa vời.
Thế hệ tu sĩ về sau của Tứ Địa không ai biết vực Phù Quang có hình dạng nào, càng không ai biết tộc Nhất Tâm phạm phải tội ác gì mà bị lưu đày, biến mất khỏi thế gian.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-nho-thuong-dai-su-huynh/2912448/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.