Lan Viên là khu vườn để lại từ tiền triều, khi Trung Châu trở thành nơi vô chủ, bị Nghiêm gia âm thầm khống chế, rốt cuộc không khiến cảnh trí của Lan Viên bị hủy hoại. Sau khi triều đình Đại Sở rời đến Trung Châu, Nghiêm gia liền hiến Lan Viên cho Cố Liệt.
Dù sao đất kinh thành không tính là rộng, hoàng gia cũng không thể không có lấy một khu vườn tránh nóng, nhưng nếu xây thêm thì phải xây sang thành bên cạnh, mặc dù Cố Liệt không để bụng, Lễ Bộ Công Bộ lại sốt ruột. Hành động này của Nghiêm gia xem như buồn ngủ đưa gối đầu.
Tên là Lan Viên, nghe có vẻ thanh tú, trên thực tế, Địch Kỳ Dã chậm rãi bước đi theo Cố Liệt, phong cảnh xung quanh lại hoàn toàn y như một mảnh rừng rậm, tầm nhìn trống trải, đồng cỏ uốn lượn, không giống đang ở ngoại ô kinh thành, mà như đang ở Dực Châu, Lôi Châu, thậm chí càng về phía bắc như Bắc Quốc.
“Tại sao lại đặt tên là ‘Lan Viên’?” Địch Kỳ Dã cảm thấy không hợp chút nào.
Chúc Bắc Hà thân là chủ sự, tự nhiên đi theo bên cạnh, nghe thấy nghi vấn của Địch Kỳ Dã, đáp: “Ngày trước là một thương nhân họ Lan, người giàu có nhất Yến Triều, xây khu vườn này, để lấy lòng bạo quân Yến Triều, vậy nên gọi là Lan Viên. Tiếp tục đi về phía trước, là có thể nhìn thấy Lan cốc, bên trong trồng đầy hoa lan.”
Một khu vườn còn có hai loại cảnh trí.
Gần đây Địch Kỳ Dã thích lật gia phả của Cố Liệt, chú ý tới dòng họ: “Họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-giap-sat-dong-de-vuong/1190755/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.