Khương Dương càng nghĩ về tham tấu của Mục Liêm, càng cảm thấy không đúng lắm.
Một hồi nghĩ nghĩ này, liền nghĩ tới toàn bộ mấy cái “Hồng loan tinh động” gì đó, “Vương hậu thân tằm” gì gì đó, “Mệnh vượng phu” gì gì gì đó.
Rồi lại so sánh với tình hình chung sống ngày thường của Bệ hạ và Định Quốc Hầu, thể hồ quán đỉnh.
(*Thể hồ quán đỉnh: là một câu của đạo Phật, nôm na là được khai mở trí tuệ)
Đám người hầu trong phủ Thừa tướng chỉ thấy Thừa tướng cau mày suy tư vất vả mấy ngày, bỗng nhiên run một cái, nhảy dựng lên nhìn về hướng Khâm Thiên Giám, buột miệng tức giận mắng: “Đạo sĩ rởm chết tiệt!”
Sau đó Khương Dương lập tức thay quan bào Thừa tướng, vội vàng chạy vào cung.
Mặc dù còn chưa nghĩ ra phải nói gì, nhưng cái can gián này là nhất định phải can, đây là đế vương Đại Sở và Định Quốc Hầu! Mục Liêm và Khương Duyên làm bậy thì cũng thôi, một đứa vốn chính là đứa khác người, một đứa vốn chính là đoạn tụ. Ngày ấy Mục Liêm đã ngầm tố Bệ hạ một bản, điều này nói lên cái gì? Điều này nói lên ngay cả Mục Liêm cũng biết Cố Liệt và Địch Kỳ Dã ở bên nhau sẽ không có kết cục tốt.
Cho dù Khương Dương có bao nhiêu hảo cảm với Địch Kỳ Dã, cũng tuyệt đối không vượt qua được Cố Liệt, hơn nữa cứ vậy mãi bị ảnh hưởng sẽ chính là hai người họ, về công về tư, đều không ổn.
Khương Dương tuyệt không muốn nhìn thấy ngày mà hai người này chia tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-giap-sat-dong-de-vuong/1190745/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.