“Khóc cái gì mà khóc!” Lão tặc bắt đầu mất kiên nhẫn, “Người làm chuyện lớn, không câu nệ tiểu tiết! Chết mỗi cái lão già ăn mày đã khóc sướt mướt, còn ra thể thống gì!”
Đứa bé kia tức giận đến phát run, lớn tiếng mắng trả: “Ta không biết chuyện lớn, chuyện nhỏ là cái gì hết, nhưng ăn mày già bảo vệ ta, chia áo cơm cho ta chắc chắn là chuyện lớn! Còn loại lòng dạ ác độc giết người như ngươi nhất định mới là tiểu tiết!”
Nghe thằng bé đó nói mình còn không bằng một lão già ăn mày, lão tặc lập tức giận dữ không thể nguôi: “Lão ta coi như thứ gì chứ, ăn mày khắp nơi, vô lại, dơ bẩn, sao xứng được đánh đồng với lão phu! Thằng nhóc này, lão phu thông cảm ngươi chỉ là đứa con hoang không tên không họ, chưa bao giờ được dạy dỗ, không so đo với ngươi!”
Lời nói đến chỗ này, lão tặc lại cười rộ lên: “Nếu lão già ăn mày quan trọng với ngươi như thế, sao ngay cả giết ta ngươi cũng không dám? Giết ta, ngươi liền không thoát ra được, chi bằng đi theo ta học tập trí tuệ mưu định thiên hạ, ta đáng ghét như vậy, ngươi ăn của ta dùng của ta, học hết sở trường của ta, chờ khi ngươi lớn lên, lại giết ta để báo thù cho lão già ăn mày, không tốt sao? Đến lúc đó, hết thảy những thứ trong sơn cốc này đều là của ngươi.”
Thằng bé lại rất kiên định: “Ta sẽ không bái ngươi làm thầy!”
“Gàn bướng hồ đồ! Đồ vô dụng, con hoang đúng là con hoang!”
Thằng bé rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-giap-sat-dong-de-vuong/1190679/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.