*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cố gia Trung Châu dù sao từng chiếm cứ Sở Vương cung nhiều năm, rất có kinh nghiệm, bạc tiêu như nước chảy ra ngoài, trang trí du viên vốn đã xảo đoạt thiên công nay càng thêm xa hoa lộng lẫy. Du viên là nơi năm ấy Sở Vương Cố Lân Sanh tu sửa theo sở thích của ái nữ, sau khi xây xong, lầu các đài tạ, quỳnh mộc lượn quanh, tất cả đều tự nhiên, đẹp đến hồn nhiên đáng yêu, tựa như trộm xuống một khu vườn dạo chơi của tiên nữ từ trên bầu trời. Hiện giờ thắp lên đèn lan sứ, càng thêm phong nhã. Giờ tốt tới, tướng lãnh văn thần lục tục vào hoa viên. Địch Kỳ Dã đã sớm ngồi bên sườn vương án. Vướng án là bàn ăn Cố Liệt dùng, ở chủ vị, bày ở trên đài cao chạm gỗ, có ba bậc thềm gỗ, hiển lộ sự khác biệt với người thường. Trên người Địch Kỳ Dã là một bộ bạch y thêu vân mây bằng chỉ vàng do trong cung chế tạo, ủng mềm từ lụa trắng thêu vân thú, đai lưng dùng chỉ vàng thêu thành nhiều hình dạng con dơi khác nhau. Chân bị thương của hắn hơi gập lại, vừa lúc dẫm lên bậc thềm gỗ thấp nhất, tay phải đặt trên đầu gối, tay trái cầm ly. Nếu không phải mọi người đều biết chân hắn bị thương, tư thế này còn rất chi là tiêu sái ương ngạnh. Địch Kỳ Dã căn bản không ngờ đến. Vết thương trên chân hắn khôi phục tốt đẹp, đã kết vảy rồi, nhưng lại vẫn không chịu được nhiều lực, đi đường khập khiễng, đến bao nhiêu xấu? Vì thế rất khách khí xin Cố Liệt, Cố Liệt trả lại cho hai chữ, “Đừng hòng.” Tiệc khánh công mừng công lao bình định Thanh Châu Trung Châu, Địch Kỳ Dã không xuất hiện, vậy chẳng phải là treo đầu dê bán thịt chó. Cố Liệt nghĩ đủ mọi lý do, không ngờ Địch Kỳ Dã là sợ ảnh hưởng đến hình tượng tiêu sái, Cố Liệt cố ý xúi bậy: “Để kho vũ khí chế tạo cho ngươi một chiếc xe bốn bánh, cái của Ngoạ Long tiên sinh thời Tam Quốc ấy, đến lúc đó cận vệ đẩy ngươi vào hoa viên, bao tiêu sái.” Địch Kỳ Dã ha hả. Ngày tổ chức tiệc, Cố Liệt đến du viên sớm nửa khắc, cận vệ đỡ Địch Kỳ Dã chậm rãi bước lên vương án, cuối cùng cũng không làm hắn phải thọt chân đi đường trước mặt mọi người. Chúc Bắc Hà xử lý xong sự vụ Trung Châu, hôm qua khó lắm mới kịp về được đến nơi, hắn cũng là công thần đánh Thanh Châu và Trung Châu, ngồi ở ghế thứ nhất bên tay phải Cố Liệt, đối diện là Lục Dực, cách vách là Khương Dương. Khương Dương nhìn vương tịch, thò qua, lấy quạt lông che miệng, nhỏ giọng hỏi Chúc Bắc Hà, “Bắc Hà, ngươi thấy, Địch tiểu ca thế nào?” “Tốt.” Chúc Bắc Hà vẫn tích tự như kim như bình thường. Khương Dương ngạc nhiên: “Địch tiểu ca chọc giận ngươi không ít lần, ngươi không cảm thấy hắn hơi bị tuỳ hứng quá sao?” Chúc Bắc Hà hỏi lại: “Hắn đang ngồi ở đâu?” “Vương tịch đó.” Này không phải là nói thừa sao. Ánh mắt Chúc Bắc Hà dịch xuống một chút, ý là, vậy không phải đúng rồi còn gì, người ngồi ở vương tịch, ta quản được sao ta? Khương Dương cảm thán: “Chúc huynh chưa bao giờ nói lời thừa.” Tiếng nói vừa hạ xuống, đạo sĩ rởm bên tay phải bám sang: “Nói chuyện gì đó, san sớt san sớt (1) cho bần đạo mới nào.” Khương Dương đập cây quạt bép lên trán hắn: “Xê qua bên.” Nhan Pháp Cổ dùng phất trần đẩy cây quạt ra, không chỉ không đi, còn dán sát vào theo chân họ tám tin đồn: “Mới vừa rồi bần đạo trông thấy Cố gia Trung Châu tất cung tất kính dẫn theo một cô nương, lớn lên rất không tồi, không biết có vào được pháp nhãn của Chủ Công không.” “Ngươi không phải biết bói toán à?” Khương Dương châm chọc hắn. Không dự đoán được Nhan Pháp Cổ lập tức rút ra ba đồng tiền bắt đầu rung đùi đắc ý, Khương Dương hận không thể tát cho mình một cái, cho ngươi lắm miệng, không biết tên đạo sĩ rởm này nghe không hiểu tiếng người! Mân mê lạo xạo một hồi, Nhan Pháp Cổ tấm tắc nói: “Nhân duyên của nữ tử này đã định, còn là nhân vật đế vương. Hê hê hê, thế không phải là chuẩn rồi còn chi. Chúng ta mấy nữa sẽ có rượu mừng uống. Bần đạo muốn ăn cua.” Khương Dương sớm biết thân phận của nữ tử này, cười cười: “Chờ xem.” Liễu Mi mặc một bộ áo váy (2) màu hồng nhạt, lụa mỏng che mặt, là diện mạo tĩnh lặng thục nữ, nhưng thần sắc lại mơ hồ mang theo sự âm hiểm tự đắc, kiêu căng điên cuồng khiến người khác không thích. Nữ quyến Cố gia Trung Châu ân cần lấy lòng ả, khen ả là tiên nữ là nhân vật nữ thần, ả chướng mắt Cố gia Trung Châu, nhưng vẫn không khỏi đắc ý, nhận hết đám lời khen đó chẳng sót cái nào, mới thực rụt rè nói: “Quá khen.” Vào du viên, lòng ả lập tức sinh bất bình, hoa viên như thế này tuyệt đối không nên là vật sở hữu của Sở Cố! Ả lại bắt đầu hận cực kỳ đám ma ma thị nữ Liễu gia phái tới theo ả, bọn chúng vậy mà không cho phép ả mặc đồ trắng. Hôm nay dự tiệc, trong lòng ả chẳng khác nào chịu chết, ả thực sự nên mặc đồ trắng vì Dương lang của mình. Cố gia Trung Châu quỳ xuống xin mở tiệc. Cố Liệt mặc một bộ vương phục màu xanh đen, thêu chìm phượng chương, tuỳ ý hiển lộ khí độ đế vương, khí thế kinh người. Địch Kỳ Dã ngồi bên cạnh hắn cũng không rơi vào hạ phong, hai người ngồi trên đài, mọi người nhìn lên, hùng chủ lương tướng như thế, cảm nhận sâu sắc sự thiên vị của ông trời dành cho hai người này. Cố Liệt khen Lục Dực và Địch Kỳ Dã một hồi, liên quan nói đến sự vất vả của các vị tướng lãnh, sau đó không thêm nhiều lời, nâng chén mở tiệc. Tiệc vừa bắt đầu, Địch Kỳ Dã cùng Lục Dực nâng chén đối ẩm, rất có ý tứ tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu, xem như đền bù cho hiềm khích. Hai đại công tướng chung sống hoà bình, thuộc hạ đều hô một tiếng hay. Lục Dực được Chủ Công đồng ý chỉ ít ngày nữa là có thể quay lại Trung Châu chuẩn bị công Tần, tất nhiên sẽ cho Địch Kỳ Dã mặt mũi. Hắn cũng không phải không nghĩ tới chuyện đùa cợt Địch Kỳ Dã một tí, vừa không làm tổn thương hoà khí, lại có thể tỏ thái độ, nhưng khi vào hoa viên nhìn thấy nơi Địch Kỳ Dã ngồi, lập tức dập tắt ý định này. Địch Kỳ Dã tự nhận đã hoàn thành nhiệm vụ, bắt đầu động đũa. Đồ ăn trên vương án tất nhiên không kém, về mặt ẩm thực Cố Liệt không có bất kỳ món yêu thích nào, ngự trù nghe được từ Chủ Công không ít từ như “vất vả”, “làm phiền”, nhưng chưa từng một lần nghe thấy Chủ Công khen món nào “ăn ngon”, vì thế hắn bị khơi dậy ý chí chiến đấu bền bỉ, trên cơ sở không quá phô trương lãng phí, thay đổi đa dạng đủ loại món ăn cho Cố Liệt. Đáng tiếc, càng thua càng đánh, đánh trận nào thua trận đó. Vậy nên lần đầu tiên nghe cận vệ nói Địch tướng quân khen hắn sốt tôm “ăn ngon”, ngự trù tại chỗ lão lệ tung hoành. Hôm nay trên vương án, một phần ba là những món Địch Kỳ Dã từng khen ngon, một phần ba là những món ngự trù căn cứ vào khẩu vị của Địch Kỳ Dã phỏng đoán hắn sẽ thích ăn, một phần ba là những món theo mùa của Kinh Sở chuẩn bị cho Cố Liệt. Hoàn toàn thể hiện rõ cõi lòng đầy xúc động của ngự trù khi cuối cùng cũng nhận được sự tán thành của người khác. Địch Kỳ Dã vừa nhìn đã biết, không khỏi bắt đầu đáng thương ngự trù, thêm tò mò vì sao Cố Liệt không có một món ăn ưa thích nào. Bữa tiệc quá nửa, Cố gia Trung Châu dẫn ra mỹ nhân, gảy đàn hiến khúc cho Sở Vương, gảy chính là 《 phượng cầu hoàng 》. Địch Kỳ Dã không nghe ra tiếng đàn có hay không, chỉ thấy có cảm giác không phù hợp, cũng lười để ý, giật giật tay áo Cố Liệt sau vương án, muốn nếm thử món ở ngoài cùng bên trái, hắn với không tới. Ánh mắt Cố Liệt rơi xuống, người hầu quỳ bên cạnh đứng dậy bưng món đó sang, sau đó dọn đi những món đã ăn qua mấy gắp, đổi mới. “Đây là cái gì?” Địch Kỳ Dã nhíu mày. Người hầu thấp giọng giải thích: “Là nhộng ong. Trong nhà dân chúng, sau khi lột kén nhả ra toàn bộ tơ tằm, liền dùng dầu chiên bông thơm nhộng, làm thành món ăn, rất được yêu thích.” “Đây là sâu,” Địch Kỳ Dã cường điệu. Cố Liệt cười, phân phó: “Đưa đĩa này qua cho Nhan Pháp Cổ. Hắn thích ăn.” Người hầu nghe lời bưng đĩa đi, Địch Kỳ Dã vẫn còn tò mò, hỏi Cố Liệt: “Sâu mà cũng ăn được hả?” “Nhiều chứ,” Cố Liệt kiến thức rộng rãi, “Nhộng còn là món ăn bá tính cảm thấy ngon, có những năm thiên tai không thể không ăn để chống đói, sâu đương nhiên có thể ăn.” Địch Kỳ Dã gật đầu, thì ra là vậy. Cố gia Trung Châu nóng vội, có một đại mỹ nữ đánh đàn lù lù, vậy mà Chủ Công không chăm chú xem, ngược lại cùng Địch tướng quânkhông ngừng nhìn thức ăn nói chuyện, tay nghề của ngự trù tốt vậy sao? Liễu Mi chỉ cảm thấy đám mọi rợ Kinh Sở quả nhiên không biết thưởng thức cầm nghệ, giận dỗi gảy mạnh tay, nhưng không có ai quá chú ý tới. Một khúc kết thúc, Cố gia Trung Châu còn đang nghĩ nên làm thế nào, Liễu Mi đã tháo xuống khăn che mặt, nở nụ cười không kiêu ngạo không siểm nịnh, đáy lòng tràn ngập xúc động tự mình hi sinh đầy thống khổ, hướng về chủ toạ nhất bái, cất cao giọng nói: “Chủ Công, thịnh yến du viên như vậy, sao không liên ngâm thêm thú?” *Liên ngâm: Liên: liền, nối liền nhau, Ngâm: làm thơ, ngâm thơ. Cứ người này làm xong và ngâm lên thì người kia lại tiếp. Chuyện này nằm ngoài sắp xếp của Cố gia Trung Châu, lại nằm trong dự kiến của Cố Liệt. Kiếp trước hắn chỉ cho rằng đây là an bài của Cố gia Trung Châu, sau đó ngẫm lại, đại khái là Liễu thị ái mộ tài văn thơ của Dương Bình, cũng tự nhận mình là tài nữ, muốn ở trong thịnh yến dùng thơ áp đảo người Kinh Sở. Bản thân Cố Liệt không thích viết thơ văn câu đối, nhưng gia thần Sở Cố đều xuất thân công tử ca, thời niên thiếu đều yêu thích học đòi văn vẻ, ngay cả Chúc Bắc Hà cũng khéo vịnh vật. Vậy nên kiếp trước gia thần Sở Cố liên ngâm liên đến hứng khởi, một hồi đại tục một hồi lại phong nhã, nữ nhi Liễu thị căn bản không chen miệng vào nổi. Thấy Cố Liệt gật đầu, Liễu Mi lập tức bắt đầu, ngay sau đó có gia thần bắt đầu nối thơ, liên tiếp, rất náo nhiệt. Địch Kỳ Dã chỉ biết thành ngữ, không có mấy hứng thú đối với cái này, hắn thi thoảng dạo qua tầm mắt, giống như đang nghe bọn họ liên ngâm, thật ra là đang bất động thanh sắc nhìn Nhan Pháp Cổ vui vẻ ăn nhộng nhắm rượu. Đó dù sao vẫn là sâu…… Cố Liệt thấp giọng bật cười. Địch Kỳ Dã quay đầu lại, quả nhiên thấy Cố Liệt đang chê cười mình. “Gọi bọn họ mang lên đĩa nữa nhé?” Cố Liệt giễu cợt hắn, “Ngươi nếm một miếng, nói không chừng lại thích.” “Ta ghét sâu lắm.” Địch Kỳ Dã cự tuyệt. “Xuân tằm cũng là sâu.” “Nó màu trắng.” Địch Kỳ Dã giải thích, “Lại không có mấy khúc chân đen xì xì gì đó.” Hội gia thần Sở Cố liên ngâm hoa hoè loè loẹt, cố tình vẫn chưa sai vần, Liễu Mi một lòng muốn dùng tài hoa kinh sợ người khác, kết quả ngược lại bị tức đến đỏ cả mặt, càng đáng giận chính là Cố Liệt, hắn thế nhưng dã man vô lễ như vậy, nhìn cũng không liếc nhìn ả lấy một lần! Cố Liệt đang nói chuyện về sâu với Địch Kỳ Dã, bỗng nhiên có người cao giọng nói: “Chủ Công, câu ‘tâm hồ bồi hạc ảnh’, nối tiếp là gì?” Liễu Mi cố tình chọn một câu có sẵn trong thanh vận vỡ lòng, trẻ con từng đi học đều có thể đáp, nhưng đáp hay lại rất khó. Cố Liệt không tiếp, đó là tài trí bình thường; Cố Liệt tiếp, cũng chỉ là tầm thường, tóm lại đều không hơn được Dương Bình. Chúng tướng hiếm lạ mà nhìn cô nương này, nàng tự đòi liên ngâm trước, tự mình liên không xong, vậy mà lại dùng một câu khác trực tiếp hỏi Chủ Công…… Nhìn khuôn mặt đỏ bừng này, đây là rất có ý với Chủ Công nha! Cố Liệt đạm nhiên nói: “Bổn vương không thiện thơ từ, các ngươi tự chơi là được rồi.” “Chủ Công quá khiêm nhượng! Thỉnh Chủ Công chung vui.” Không đợi Khương Dương đứng ra hoà giải, Liễu Mi đã lập tức ôn nhu thỉnh cầu. Địch Kỳ Dã cảm giác người bên cạnh hắn lập tức lạnh lẽo, giống như nhớ tới chuyện gì đó cực kỳ không thoải mái. “Bổn vương thật sự không thiện thơ từ,” Cố Liệt cười khẽ, “Chỉ nghĩ đến một câu sẵn có, không đối ngẫu (3),nhưng nhất định muốn ta tiếp, vậy cho ta dùng đối phó đi.” Chúng tướng cho rằng Chủ Công đang trêu ghẹo cô nương, không ngừng cười hê hê. Tầm mắt Cố Liệt lướt qua người bên cạnh, cười đọc: “Tựa hữu ám hương lai.” Tâm hồ bồi hạc ảnh, tựa hữu ám hương lai. Hai câu thơ có sẵn ghép lại với nhau, không đối ngẫu, cũng không mấy hợp cảnh, chỉ có thể nói là đang đùa giỡn, mọi người hi hi ha ha cười một trận, có gia thần cười cướp câu chuyện, nối một câu khác, lại quay lại tiếp tục nối thơ. Địch Kỳ Dã mắt lạnh nhìn Cố Liệt, hắn còn tưởng Cố Liệt bị làm sao, hoá ra vẫn là đang chê cười hắn, lại còn thay đổi đa dạng để chê cười hắn nữa. Cố Liệt cười cười, đổi một chiếc đĩa Địch Kỳ Dã chưa ăn thử qua trước mặt hắn. Liễu Mi đầu tiên là xấu hổ, cho rằng Cố Liệt đùa giỡn ả, nội tâm tự đắc; xong đến vui vẻ, vì ả rốt cuộc khiến cho Sở Cố mọi rợ xấu mặt trước mọi người, tìm lại mặt mũi cho Dương Bình. Đáy lòng ả thở dài, ả quả nhiên vô cùng yêu Đại Yến, vô cùng yêu Dương lang. Đám mọi rợ Kinh Sở này, sẽ trở thành đá kê chân cho Dương lang yêu quý của ả, chứng kiến sự vĩ đại của ả. Lúc này, Cố Liệt nâng chén, nói với Cố gia Trung Châu: “Chuẩn bị bữa tiệc này, chư vị vất vả rồi.” Cố gia Trung Châu vui sướng bước ra khỏi chỗ mà bái, cũng nói: “Thân là đồng tộc của Chủ Công, phân ưu vì Chủ Công là việc thuộc bổn phận.” “Tốt!” Cố Liệt tán thưởng, giống như cực kỳ vui mừng, lại nói: “Trưởng tôn nhà ngươi, thiếu niên tài tuấn, bổn vương từng nghe nói tới tài danh của hắn, hôm nay đúng lúc có một tài nữ, thiên thời địa lợi nhân hoà, bổn vương liền giúp đỡ, làm mai cho các ngươi.” Cố gia Trung Châu thổi phồng khoác lác trước mặt Liễu gia, lần này bị Cố Liệt đánh không kịp trở tay, lập tức đều gấp đến độ mồ hôi đầm đìa, nhưng không dám nói gì. Liễu Mi tức giận đến phát run, đáy lòng đồng thời dâng lên dày đặc nỗi sợ hãi, chuyện này biết làm thế nào cho phải? “Ghi chép,” Cố Liệt ý bảo công văn quỳ xa xa bên sườn, “Bổn vương tứ hôn cho Trung Châu trưởng tôn Cố Hiện, Liễu gia đích nữ Liễu Mi, hôn kỳ, liền quyết định chọn ngày lành hai tháng nữa đi.” Hai tháng sau, nếu ả từng tằng tịu có thai với Dương Bình, theo lý hẳn nên bắt đầu thấy bụng. Gả ả cho Cố gia Trung Châu, cũng không tính oan ức đến ai, dù sao hai nhà này cuối cùng đều sẽ có kết cục như nhau. Nghe vậy, toàn bộ người của Cố gia Trung Châu cùng Liễu Mi mặt đều như màu đất. Cố gia Trung Châu vốn định tìm dưỡng phụ của Cố Liệt ép định mai mối, không ngờ dưỡng phụ đi Thục Châu. Bọn chúng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chọn biện pháp trước hiến người, sau đó lại tiết lộ thân phận, tiền trảm hậu tấu. Hiện giờ người còn chưa có hiến, Chủ Công biết được thân phận của Liễu thị từ đâu? Rốt cuộc Chủ Công có ý gì? Tứ hôn này, là phúc hay hoạ?” Khương Dương cười nhạo Nhan Pháp Cổ: “Chuẩn?” * Tẩm điện Sở Vương, bản đồ kham dư Tần Châu mới làm xong đã được nâng lên. Địch Kỳ Dã đếm số ngày bị cấm túc, không biết đánh Tần Châu còn có phần của mình không, oán khí tận trời. “Địch tiểu ca?” Có người đứng ngoài tẩm điện lén lút gọi. Địch Kỳ Dã chậm rãi đi ra ngoài, phát hiện là Nhan Pháp Cổ, nghiêm mặt nói: “Nhan tướng quân? Có chuyện quan trọng gì sao?” Nhan Pháp Cổ lại quay sang nhìn cận vệ trước: “Hôm nay là ngày hưu mộc (4),có thể mượn Địch tiểu ca dùng chút không?” Cận vệ cười cười không nói lời nào, cũng không ngăn cản. Nhan Pháp Cổ lôi kéo Địch Kỳ Dã đi luôn. Địch Kỳ Dã hơi hơi nhướng mày: “Đến cùng có chuyện gì?” “Chuyện lớn! Ba thiếu một!” Ba thiếu một là có ý gì? * Lời của tác giả: ‘Tâm hồ bồi hạc ảnh’ là tui bịa ra đó, đều là mấy từ hay dùng thôi. ‘Tựa hữu ám hương lai’, mọi người đều biết ‘Vi hữu ám hương lai’, sửa lại một chữ thôi, tui chính là muốn cho Chủ Công đùa giỡn Địch tiểu ca 23333 Tựa hữu ám hương lai: Hình như có hương thoang thoảng bay đến —————————————————————- Chú thích: (1) San sớt: nguyên văn là ‘thân hương’, phương ngôn, nên tui dùng san sớt aka chia sẻ, cũng là phương ngữ của VN (2) Áo váy: xuất phát từ thời Tần, gồm áo trên và chân váy, ví dụ:
(3) Đối ngẫu: Trong thơ văn, hai câu trên dưới, cùng một số chữ, cú pháp tương tự, bằng trắc tương ứng (4) Ngày hưu mộc: ngày nghỉ ngơi, không cần lên triều —————————————————————- Tui đổi hết cách gọi Địch Kỳ Dã từ ‘cậu’ thành ‘hắn’ nhé, tác giả hay viết những đoạn vừa là kể chuyện vừa là nội tâm nhân vật, xưng hô đổi tới đổi lui mệt quá nên tui cho hết về là hắn, mặc dù tui rất thích gọi là cậu
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]