Gió đung đưa màn lụa, nắng sớm mới lên, xuyên thấu qua từng lớp lụa mỏng lục lam vẫn trong sáng như cũ, đã là thời tiết mát mẻ dễ chịu cuối thu.
Cố Liệt đúng giờ tỉnh lại, cách hắn không xa, Địch Kỳ Dã còn đang ngủ, hẳn là do kéo thương đi đường nên quá mức mệt nhọc.
Đây là lần đầu tiên sau khi xưng vương, Cố Liệt ngủ chung một giường với người khác, nếu tính cả kiếp trước, vậy càng xa xăm hơn.
Nhưng thật ra cũng không khó chịu, Địch Kỳ Dã lúc ngủ rất yên tĩnh, huống chi trong phòng dạ tức hương vẫn chưa tan. Cố Liệt rất khó ngủ sâu, đêm qua lại ngủ rất ngon, không vì trên giường nhiều thêm một người mà trằn trọc trở mình.
Sau khi tỉnh lại, sự tồn tại của Địch Kỳ Dã liền không thể bỏ qua được nữa. Ánh nến đã sớm tắt, nắng sớm chiếu sáng lên khuôn mặt hắn, khí phách tiêu sái đến gần như sắc bén giữa hai hàng lông mày sẽ không vì hắn đang chìm trong giấc ngủ mà biến mất. Nói cách khác, nhóc con này lớn lên quá đẹp, rất khó không chú ý đến.
Cố Liệt bình luận ở trong lòng, đây đại khái là một con lừa đẹp nhất trên đời này.
“Chủ Công.”
Đây là canh giờ mà ngày thường Cố Liệt ngủ dậy, người hầu nghe thấy tiếng động rất nhỏ khi Cố Liệt tỉnh giấc, ở bên ngoài nhẹ giọng bẩm báo: “Khương đại nhân và Trương đại nhân tới.”
Trương lão là ngự y, Khương Dương không phải người ngoài, Cố Liệt phủ thêm áo ngoài: “Cho bọn họ tiến vào.”
Khương Dương cùng Trương lão đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-giap-sat-dong-de-vuong/1190669/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.