Khi Nhan Pháp Cổ ngồi ở thành Kỷ Nam rốt cuộc bắt đầu hoài nghi trình độ đoán mệnh của bản thân, quyết tâm phải chăm chỉ tính để khổ luyện, xa xa ở thành Uy Viễn, Chúc Bắc Hà đang kiên nhẫn kể chuyện xưa cho Địch Kỳ Dã.
Kể chuyện gì? Chuyện dạy rằng làm người không thể cao ngạo tự cho mình là đúng.
Chúc Bắc Hà không phải người giỏi nói, bởi vậy đã phải chuẩn bị cẩn thận trước khi một lần nữa đi tìm Địch Kỳ Dã, tóm lại phải nói hết nước hết cái cho chủ tướng trẻ tuổi này hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Hắn chuẩn bị vạn toàn, ăn xong cơm tối, đến lều tướng quân tìm Địch Kỳ Dã.
Địch Kỳ Dã đang ngồi uống rượu.
Ngọn đèn dầu trong lều tướng quân sáng ngời, bên cạnh đài kham dư có một cuộn thẻ tre chiến thuật đã viết một nửa, Địch Kỳ Dã mặc giáp sắt, bạch y nhẹ nhàng, ánh đèn dầu vàng sáng phủ lên mặt mày hắn ôn nhu đến vậy, không còn cái sắc bén ngạo khí của ban ngày.
Một mình hắn ngồi uống rượu, lại không lộ ra sự cô đơn, mà là dáng vẻ tự mình hưởng thụ.
Hơn nữa không phải uống gì khác, từ cái bình có thể nhận ra, đây là thổ thiêu Kinh Châu mà Khương Dương yêu nhất.
Vừa nhìn thấy, Chúc Bắc Hà liền nhăn mày, tuy nói hiện tại đang vây thành, nếu như không có gì phát sinh, sẽ không xuất hiện tình huống khẩn cấp, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chủ tướng ở trong quân, sao lại có thể sa vào rượu chè?
Tửu lượng của Địch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-giap-sat-dong-de-vuong/1190660/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.