Trần Thiên Nam mặt mũi lộ rõ vẻ mơ hồ, hắn có thể tử từ bao giờ mà ngay cả bản thân cũng không biết vậy.
“ Ngươi tỉnh rồi.”
Đỗ Như Nguyệt từ ngoài đi vào, thấy là Đỗ trưởng lão, Trần Thiên Nam vội vàng nhảy xuống giường xỏ giày rồi chắp tay nói.
“ Đỗ trưởng lão.”
Đỗ Như Nguyệt khẽ gật đầu, Trần Thiên Nam sau một hồi nói chuyện thì cảm tạ Đỗ trưởng lão đã cứu mình sau đó cùng Tiểu Vàng trở về Ngoại Môn.
Mầy mò đường một hồi mới về tới Ngoại Môn, trên đường đi không ít đệ tử thấy Trần Thiên Nam vẻ mặt đều lộ vẻ ganh tị, tông môn 3 ngày gần đây tin tức bùng nổ, một đệ nam tử ngoại môn lại được Đỗ trưởng lão mang về nơi ở, tin tức làm rung chuyển cả tông môn, Đỗ trưởng lão nổi tiếng là lạnh lùng rất ít khi quan tâm tới người khác giới, ngay cả nói chuyện cũng rất kiệm lời.
Trần Thiên Nam cảm nhận những ánh mắt trên đường trở về liền xoa xoa đầu nhìn sang Tiểu Vàng đang ngồi vắt vẻo ở một bên vai, khẽ nói.
“ Tiểu Vàng, trên mặt ta dính gì sao ? Sao ta cảm thấy ánh mắt của các sư huynh nhìn ta rất kì quái!”
Tiểu Vàng ngồi lắc lư ở vai Trần Thiên Nam, miệng cẩu nhếch nhếch, âm thang vang lên trong đầu Trần Thiên Nam.
“ Là mấy tiểu tử đó ganh tị với ngươi.”
“ Ganh tị với ta, ta thấy có gì đâu cơ chứ, lạ nhỉ.”
Trần Thiên Nam vẫn xoa xoa đầu cho đến khi trở về phòng, vừa mở cửa ra 3 cặp mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-de/1034134/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.