Mang Trần Thiên Nam trở về ngọn núi nhỏ mà mình đanh ở, Đỗ Như Nguyệt nhìn Tiểu Vàng liền hỏi.
“ Có cần chữa thương cho Thiên Nam ?”
Tiểu Vàng lắc lắc đầu, miệng cẩu nhếch lên nói.
“ Kệ tiểu tử đó đi, hắn không sao.”
Tiểu Vàng đi vòng quanh Trần Thiên Nam một lúc thì miệng cẩu khẽ nhếch lên rồi nhìn qua Đỗ Như Nguyệt nói.
“ Phối dược thể ném hắn vào trong đó.”
Đỗ Như Nguyệt lông mày khẽ nhíu lại định nói gì nhưng cũng chỉ gật đầu làm theo, lấy ra một thùng gỗ lớn lấy vài loại dược liệu từ trong nhẫn trữ vật ném vào thùng gỗ, rồi lấy dược thuỷ màu đen sì đổ vào gần đầy thùng gỗ, Tiểu Vàng miệng cẩu khẽ thổi một hơi, một trong thùng gỗ bùng cháy lên một ngọn lửa đen, làm sôi sục dược thuỷ trong thùng gỗ.
“ Cởi quần áo tiểu tử rồi ném vào trong đi.”
Đỗ Như Nguyệt lông mày nhíu lại, một lúc mới nói.
“ Tiền bối ta dù sao cũng là một nữ nhân, làm vậy có chút…”
Tiểu Vàng nhảy lên một cái bàn đá, miệng cẩu cắn một linh quả nhỏ màu đỏ nhai nhồm nhàm, bộ dạng một con cẩu tiêu sái nói.
“ Nha đầu Đỗ gia ngươi không chạy khỏi tay tiểu tử đó đâu, dần dần rồi ngươi cũng sẽ quen thôi.”
Đỗ Như Nguyệt khuôn mặt ở sau lớp lụa mỏng đỏ bừng lên, môi cắn chặt vào nhau ánh mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, ai bảo cô sinh ra làm con cháu Đỗ gia cơ chứ, tuy là thiên phú tu luyện rất nhanh nhưng lại bị một căn bệnh di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-de/1034133/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.