Chương trước
Chương sau
Trăng đã treo trên cao, những đám mây dần che mất mặt trăng. Ánh sáng yếu ớt trong đêm biến mất, phía dưới tối đen.

Trong căn phòng nhỏ, hai thân ảnh không ngừng dây dưa với nhau. Tiếng va chạm của xác thịt vang lên thật ái muội.

Giọng nam trầm thấp ghé sát vào tay của người nam nhân thân hình nhỏ hơn hắn phía dưới.

Từng lời nói đầy dục vọng và thô lỗ vang lên tai Lâm Ngôn Hy.

" đệ có thấy sướng không? ta làm tốt hơn sư phụ chứ?"

"ư..ưm..ư... đừng nói nữa...aahh" Lâm Ngôn Hy xấu hổ nói không thành tiếng khi bị hắn đâm vào điểm nhạy cảm bên trong.

"chỗ này sau? haha~" Tiêu Dật cười một tiếng, lại ra sức đâm vào điểm nhô ra bên trong thật mạnh.

" ahhh" Lâm Ngôn Hy mắt trợn to, đầu ngửa ra sau thở dốc, không phải chỉ là gặp nhau nói hết khúc mắc trong lòng hay sao?.

Nhưng thế quái nào mà trở thành lăn giường luôn rồi a.Lâm Ngôn Hy không muốn nghĩ cũng không muốn hiểu, bình thường đại sư huynh ôn nhu, hiền lành như vậy, mà khi ở trên giường lại mạnh bạo như vậy.

" nhẹ... nhẹ thôi..." Lâm Ngôn Hy nức nở nói, tên điên này y càng cầu xin càng làm nhanh là thế nào hả.

Tiêu Dật cười một tiếng, giọng điệu ngã ngớn nói.

" gọi một tiếng lão công, ta liền làm nhẹ lại "

" lão....côn..g" Lâm Ngôn Hy nức nở nói, y cảm thấy bị trêu chọc, nên ủy khuất chịu không nổi mà khóc nức nở

"ngoan, đại sư huynh xin lỗi " Tiêu Dật cảm thấy mình đùa có điểm quá đáng, nhìn y khóc như vậy, hắn đau lòng chịu không nổi.



Tiêu Dật cúi người xuống hôn lên má của y, liếm đi những giọt nước mắt của Lâm Ngôn Hy, nhẹ nhàng mà an ủi y.

Cả đêm hai người không ngừng dây dưa với nhau, mặc cho đêm đã về khuya, hai thân ảnh trong phòng vẫn quấn quýt bên nhau không ngừng.

Đến khi Lâm Ngôn Hy chịu không nổi mà ngất đi, Tiêu Dật ôm lấy thân hình nhỏ bé hơn hắn vào lòng.Đây là người mà đời này hắn phải bảo vệ bằng cả mạng sống.

Lời của Lâm Ngôn Hy hôm nay nói với hắn, Tiêu Dật nguyện ý tin, chỉ cần y nói không phải chính là không phải y.

Người đời có thể nói hắn mù quáng, Tiêu Dật cũng chẳng biện minh làm gì. Hắn chính là như vậy, thật ra Tiêu Dật cũng đã suy nghĩ rất nhiều.

Kẻ đến hôm đó có gì rất lạ, người nọ cho hắn cảm giác xa lạ và chán ghét. Còn bây giờ ôm người thương trong lòng, hai loại cảm xúc này không giống nhau.

Nhưng nếu có kẻ muốn hãm hại y, vậy mục đích là gì? Tiểu sư đệ của hắn bình thường tính tình hiền lành, không có chủ động gây thù oán với ai.

Vậy người muốn vu oan giá họa hãm hại y rốt cuộc có mục đích gì?.

Lại thêm vụ Lâm Ngôn Hy là ma nhân, nếu không có kẻ thả tin tức cùng những bằng chứng kia, thì làm sao chính phái biết.

Càng nghĩ đôi mâu quang của Tiêu Dật càng sâu hơn, có một suy nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu hắn.

Nếu như thật sự là như hắn nghĩ, thì những kẻ này dã tâm cũng thật là sâu.E là sắp đến đây sẽ có một trận phong ba bão táp rồi, để bảo vệ Lâm Ngôn Hy an toàn, hắn cần phải mạnh hơn nữa.

Nhưng bọn hắn có lẽ không thể đoán trước được, trận này oanh liệt, giới nhân, ma, yêu, tiên cũng sẽ không còn định kiến như trước.

Nhưng bọn hắn mãi mãi mất đi một người quan trọng, phải mất thật lâu mới tìm được y.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.