Chương trước
Chương sau
Edit: Dưa Hấu
Beta: Mễ Mễ
_____________________
"Năm cái bánh bao, sáu cái bánh bao, bảy cái bánh bao......"
Trong phòng tối như mực, Đường Tịnh trở mình, sau đó, quên mất mình đã đếm tới cái thứ mấy, nàng chỉ vào ngón tay mình, một lần nữa bắt đầu đếm số: "Một cái bánh bao, hai cái bánh bao, ba cái bánh bao......"
321 cảm thấy bản thân có khả năng sẽ phát điên.
Ngươi nhìn nàng xem, sau khi bị ba ba nó hôn một cái, vẻ mặt nhộn nhạo mà trở lại phòng, nằm xuống liền bắt đầu quay cuồng lăn trái lộn phải, giống như cá mặn bị chiên trong chảo nóng, mà cái này chỉ mới chiên một mặt.
【 Cô nãi nãi à, ngươi cứ mở mắt mà đếm đếm như vậy, không nhắm mắt lại làm sao ngủ được. 】321 không nghĩ tới lại tiếp tục nghe nàng chỉ ngón tay đếm số bánh bao, làm một hệ thống, nó thật sự quá khó khăn mà.
【 Tiểu Lạp Ngập thật là đần nha, nhắm mắt lại, tiểu ca ca liền sẽ chạy trong đầu Tiểu Tịnh Tịnh, chạy tới chạy lui chạy tới chạy lui, tiểu ca ca sẽ mệt! 】 Đường Tịnh cảm thấy, àiiiii, tại sao Tiểu Lạp Ngập không thông minh giống Tiểu Tịnh Tịnh nàng chứ?
321 quả thực tức giận đến nhồi máu cơ tim, nó vì cái gì lại cùng cái thiểu năng trí tuệ này thảo luận kiến thức thông thường chứ, mạch não kỳ dị này, người bình thường sao có thể hiểu nỗi?!
Đường Tịnh tiếp tục đếm số bánh bao trên đầu ngón tay, đếm xong mười cái liền xoay người, tiếp tục đếm, đếm đếm như vậy, đếm tới sáng.
Đường Tịnh từ trên giường ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt có chút khô khốc, suốt một đêm nàng cơ hồ không có chợp mắt, trong mắt đều là tia máu hồng hồng.
"Rầm rầm ——" cửa phòng bị gõ vang lên, Đường Tịnh dựng lỗ tai ngẩng đầu nhỏ lên.
"Tịnh Tịnh, nàng tỉnh chưa?" thanh âm Phó Minh Tu ngay sau đó truyền đến.
Đường Tịnh vội nằm trở lại, bưng kín miệng nhỏ của mình, không biết vì cái gì, trái tim của Tiểu Tịnh Tịnh không nghe lời lại nhảy lên thật nhanh nha.
"Tịnh Tịnh, ta đi thi, chờ ta trở lại." Phó Minh Tu nói, dừng một chút, ý cười bên môi như thế nào cũng áp xuống không được, hắn nhẹ nhàng chạm môi dưới, "Chờ ta trở lại liền chuẩn bị hôn sự của chúng ta."
Nói xong, hắn xoay người liền đi, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, trái tim chưa bao giờ nhảy nhót tung tăng như thế, giống như nghĩ đến tương lai kia ———— cả cuộc đời, tiểu cô nương đều sẽ ở bên cạnh hắn, hắn liền vui vẻ không biết nên như thế nào cho phải.
Trong phòng, Đường Tịnh lập tức kéo chăn, trốn toàn bộ vào trong chăn, không nói lời nào.
Tay nhỏ bé giao lại che miệng, thân thể cuộn tròn thành con tôm nhỏ.
Tiểu Tịnh Tịnh, thật là kỳ quái, nghe được thanh âm của tiểu ca ca, chỉ muốn đem bản thân mình giấu đi.
Ngoài cửa lớn Đường gia, Phương Thăng Chi đã chờ sẵn, nhìn thấy Phó Minh Tu vẻ mặt cười tươi đi ra, mí mắt co rút hai cái.
"Quá mức a, nụ cười trên mặt ngươi thu lại một chút đi!" Phương Thăng Chi oán giận nói, trong lòng suy nghĩ, chờ đến khi kỳ thi mùa thu kết thúc, hắn cũng phải đi tìm một tức phụ, cuộc sống này quả thực không có cánh nào qua được.
"Chờ qua ít ngày nữa, mời ngươi uống rượu mừng." bạn bè thân thiết của Phó Minh Tu cũng không nhiều, trừ bỏ mấy người cùng trường, chính là cùng với Phương Thăng Chi giao tình cũng không tồi.
"Nhanh như vậy?" Phương Thăng Chi có chút kinh ngạc, hắn gọi gã sai vặt đến, tiếp nhận khảo lam trong tay Phó Minh Tu đặt lên trên xe ngựa.
"Đúng vậy." Phó Minh Tu đáy mắt mỉm cười, vốn là diện mạo có chút thanh lãnh tuấn nhã, lại bị hắn cười thành ra một mạt xuân sắc.
Phương Thăng Chi há miệng thở dốc, kỳ thật rất muốn hỏi Phó Minh Tu một chút, muốn suy xét lại hay không, dù cho Đường Tịnh có tốt hơn đi nữa, cũng chỉ là một tiểu ngốc tử, nhưng là những ngày qua, hắn nhìn tiểu ngốc tử cùng Phó Minh Tu sớm chiều ở chung với nhau, lời này như thế nào cũng nói không nên lời.
"Ta đây trước tiên chúc các ngươi bạc đầu giai lão, tốt tốt đẹp đẹp." Phương Thăng Chi nói chúc phúc rất thiệt tình, hắn tự vấn bản thân mình là cưới một ngốc tử làm vợ thì làm không được, nhưng đưa một câu chúc phúc mà không phải là mắt lạnh phỉ báng, thì hắn vẫn là có thể làm được.
*
【 Ngươi thật sự không đi đưa tiểu ca ca nhà ngươi sao? 】321 nhìn Đường Tịnh trốn tránh ở trong chăn vẫn không nhúc nhích, như là muốn sắm luôn vai con tôm, chưa từ bỏ ý định.
Chăn nhỏ nhúc nhích hai cái, lại bất động.
【 Vạn nhất bởi vì tiểu ca ca không có nhìn thấy ngươi, khảo thí không tốt thì làm sao bây giờ? Nếu thi không tốt mà nói, tiểu ca ca nhà ngươi sẽ thương tâm. 】
Chăn lại động vài cái, sau đó chậm rì rì, tiểu cô nương từ bên trong lộ ra sự kìm nén đến mức khuôn mặt nhỏ hồng hồng lên.
Tuy rằng Tiểu Lạp Ngập đần đần, nhưng mà lời nói hình như có chút đúng? Vạn nhất tiểu ca ca bởi vì buổi sáng không có nhìn thấy nàng, thi không trúng Trạng Nguyên thì làm sao bây giờ. Sau khi Đường Tịnh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, quyết đoán xốc chăn lên, lưu loát mang giày xong xuôi, loảng xoảng một tiếng mở cửa chạy ngay ra ngoài.
Chim hót líu lo, gió thu rì rào, tóc mái của tiểu cô nương bị thổi nhếch lên, nàng một hơi chạy đi thật lâu, rốt cuộc ở cửa trường thi, thấy được Phó Minh Tu cùng Phương Thăng Chi từ trên xe ngựa đi xuống.
"Tiểu ca ca!" Đường Tịnh hô lên một tiếng.
Tai Phó Minh Tu nghe được có người kêu hắn, quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền thấy tiểu cô nương nhà hắn dường như một trận gió hướng về phía hắn chạy tới, biểu tình của hắn từ ngơ ngác, chậm rãi mềm mại dần, khóe môi không tự giác mà gợi cong lên.
Hắn xoay người đứng ngay ngắn, mở hai tay ra, muốn tiếp được chú chim nhỏ Đường Tịnh đang bay đến. Nhưng mà Đường Tịnh ở chỗ chỉ cách hắn một bước lại gắng gượng dừng bước chân lại.
Phó Minh Tu yên lặng mà thu hồi hai tay lại, làm bộ như chính mình vừa mới không có chờ mong tiểu ngốc tử nhào vào trong lòng ngực mình.
Đường Tịnh giơ tay, kéo lấy vạt áo của Phó Minh Tu đem hắn kéo xuống, kéo thẳng đến khi nhìn thẳng chính mình, "Tiểu ca ca, ngươi phải thi cho tốt nha!"
"Được." Phó Minh Tu gật đầu đáp ứng.
"Phải ăn cho no!" Gầy liền sẽ khó coi, nàng không muốn tiểu ca ca không được đẹp.
"Được." Phó Minh Tu vẫn là gật đầu.
"Ừm, vậy cứ như vậy đi." Nàng nâng tay lên, ở trên vai Phó Minh Tu vỗ vỗ.
Phó Minh Tu duỗi tay, đem tóc mái tán loạn của nàng sửa sang lại cho ngay ngắn, "Như vậy, ba ngày sau ở cửa trường thi tiểu ca ca có thể nhìn thấy tiểu Tịnh Tịnh không?"
Đường Tịnh chớp đôi mắt, có chút khó xử, "Nhất định phải nhìn thấy tiểu Tịnh Tịnh sao?" Ba ngày sau, có một quán ăn chỉ trong một ngày đó mới bán bánh bột lọc ăn rất ngon, Tiểu Tịnh Tịnh nàng muốn đi ăn.
"Ừm, nếu mà không thấy được, có khả năng tiểu ca ca sẽ thi không được tốt." biểu tình của Phó Minh Tu có phần ảm đạm, như là có chút khổ sở.
"Vậy tiểu ca ca nhất định có thể nhìn thấy!" bánh bột lọc gì đó, ngày khác lại ăn đi!
321: Hoàn toàn không biết là muốn phỉ nhổ vì đại nhân nhà hắn thế mà không có tiền đồ hóa thân thành BOY tâm cơ trong kịch bản tiểu ngốc tử, hay là phỉ nhổ vì tiểu ngốc tử thế mà lại đầu óc mê muội theo kịch bản.
Đồng dạng cảm thấy không dám nhìn thẳng còn có Phương Thăng Chi bị coi như phông nền, một trận gió thổi qua, lá rụng ở trước mặt hắn đánh một vòng, Phương Thăng Chi ở trong lòng yên lặng tự hỏi, gia hỏa này cùng với Phó Minh Tu thời thời khắc khắc đều hướng hắn khoe ân ái, tuyệt giao hoàn toàn có khả năng.
*
Trong khoảng thời gian này, cuộc sống hàng ngày của Cố Tương Quân vẫn luôn không tốt lắm, nàng vốn là mượn cớ dưỡng thương đóng cửa mà không ra, nhưng mà không ngăn nổi chuyện tốt còn có người tới cửa, hướng nàng hỏi thăm người mà ngày đó bị người ta giơ lên rồi đi qua cả ba con phố dài có phải nàng hay không.
Cố Tương Quân nén giận, cười cười đem người tiễn đi, lại không biết những người đó ở sau lưng đều nói nàng thật dối trá, rõ ràng rất tức giận, còn làm bộ như rất rộng lượng.
Từ trước đến nay nhiệt tình bát quái của dân chúng kinh thành rất mạnh mẽ, hơn nữa một ít các tiểu thư thế gia ngày thường cũng không ưa nhìn Cố Tương Quân lấy tiền ra làm việc thiện, âm thầm quạt gió thêm củi một phen, rất nhanh, Cố Tương Quân liền đạt được một cái biệt hiệu "Cử Cử tiểu thư".
Chờ chuyện này truyền tới tai Cố Tương Quân, nàng giận dữ đem tất cả đồ vật trong phòng đều đập cho nát nhừ!
Nàng từ lúc trọng sinh đến giờ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, thẳng đến khi gặp phải Đường Tịnh, chuyện gì suy tính cũng đều hỏng bét, nàng khẳng định Đường Tịnh chính là tới khắc mình!
Nàng ở nhà dưỡng thương hơn một tháng, mới xem như có thể xuống đất đi lại.
"Tới trang điểm cho ta." Hôm nay là một ngày quan trọng như vậy, nàng muốn đi tới cửa trường thi chờ, nói không chừng có cơ hội, còn có thể cùng Phó Minh Tu nói đôi câu. Ba ngày khảo thí này, Phó Minh Tu khẳng định rất mệt, nếu nàng có thể quan tâm vài câu, nhất định có thể xóa đi ấn tượng xấu lần trước lưu lại.
Cái gì? Ngươi nói Phó Minh Tu đã có Đường Tịnh?
Này, cho dù là ai đi chăng nữa, giữa một cái ngốc tử cùng với một thế gia quý nữ có thể trợ giúp mình trên con đường làm quan, đều sẽ lựa chọn người sau, nàng không tin nàng còn tranh không thắng một cái ngốc tử!
Cố Tương Quân xác nhận trang dung của mình tinh xảo, quần áo không một chỗ không ổn, lúc này mới lên kiệu ra cửa.
Bên ngoài trường thi đã là ngựa xe như nước, không ít người nhà tới đón thí sinh về đều đã tới nơi, Cố Tương Quân cho người đem cỗ kiệu dừng ở ngõ nhỏ phía sau trường thi, đội mũ choàng lên, dứt khoát mà lưu lại tiểu nha hoàn chờ tại chỗ, một mình hướng cổng lớn của trường thi mà đi đến.
Ngoài cửa lớn trường thi, đã sớm bị người vây chật như nêm cối, Cố Tương Quân thật vất vả chen đến vị trí ở bên trong một chút, liền thấy Đường Tịnh trong lòng ngực đang ôm một đống ăn, đứng ở cửa chính trường thi, trong miệng tựa hồ đang gặm hạt dẻ rang đường.
Cố Tương Quân nguyên bản hoàn toàn đã không có tâm tình tốt, hạ mũ choàng xuống, ánh mắt nàng nảy sinh sự ác độc, chính là ấp ủ như thế nào muốn mạng của Đường Tịnh, liền thấy tiểu cô nương đứng ở cửa hình như có cảm giác mà ngẩng đầu thẳng tắp nhìn về hướng nàng đang đứng.
Ngực Cố Tương Quân đột nhiên nhảy dựng, nói với chính mình chỉ là trùng hợp, nhưng mà Đường Tịnh lại dùng sự thật nói cho nàng, đây không phải là trùng hợp, ngươi, bị Tiểu Tịnh Tịnh ta theo dõi!
Đường Tịnh đem hạt dẻ rang đường đặt ở bậc thang, lạch bạch tách ra khỏi đám người liền hướng Cố Tương Quân mà đi, cảm giác nguy cơ của Cố Tương Quân xông thẳng lên đỉnh đầu, nàng lặng lẽ thối lui lại phía sau, nhưng mà phía sau nàng có quá nhiều người, căn bản đi không được một chút nào.
"Ngươi cũng muốn đến chỗ tiểu Tịnh Tịnh đứng sao?" Đường Tịnh ánh mắt sáng ngời, bộ dáng nhỏ nhắn ngoan ngoan ngoãn ngoãn, giành được rất nhiều hảo cảm của trưởng bối tới đón thí sinh.
"Không không không, ta không phải, ta không có." Cố Tương Quân vội vàng phủ nhận.
"Không cần ngượng ngùng nha, Tiểu Tịnh Tịnh tới giúp ngươi!" Người này đúng là xấu xa, rõ ràng vừa mới hung tợn mà nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Tịnh như vậy, tuyệt đối là hâm mộ Tiểu Tịnh Tịnh đứng ở đằng trước, nàng ta cũng muốn đứng chung với tiểu Tịnh Tịnh ở nơi đó đi!
Ai, không có biện pháp, ai bảo tiểu ca ca nói, vừa ra tới liền phải nhìn thấy nàng đâu, nàng đương nhiên muốn đứng ở đằng trước a!
321: Nga, nó đã không nghĩ sẽ phỉ nhổ vào khả năng suy luận như thần của tiểu ngốc tử.
"Không cần, ta chỉ là đi ngang qua......" Lập tức liền đi!
Lời còn chưa nói xong, nàng liền cảm nhận được cảm giác trời đất quay cuồng quen thuộc, người ở chung quanh kinh hô sôi nổi hướng nơi này nhìn qua, Cố Tương Quân kéo mũ choàng che mặt lại hoàn toàn, nàng, lại một lần nữa bị người ta xách giơ lên cao!
"Không cần khách khí!" Nói không chừng nếu giúp nàng, nàng sẽ lại mời Tiểu Tịnh Tịnh đi ăn bánh bột lọc ngon ngon nha!
Đường Tịnh nghĩ như vậy liền một đường giơ Cố Tương Quân đi tới cổng lớn trường thi, nếu không phải có cái gì che mặt, Cố Tương Quân có khả năng phải khóc ròng tại chỗ.
Nhưng mà cái mũ choàng này cũng không tốt bao nhiêu, bởi vì rất nhiều người liên tưởng việc này đến bát quái của "Cử Cử tiểu thư", một màn trước mắt này, còn không phải là tình cảnh tái hiện lại hay sao?
Cho nên, cái người mang theo mũ choàng kia, chính là vị Cố tiểu thư danh tiếng vang khắp kinh thành kia đó sao?
Ánh mắt của mọi người, nóng bỏng mà tụ tập ở trên người Cố Tương Quân.
Cố Tương Quân: Hối hận, tóm lại chính là rất hối hận, nàng vì cái gì lại nghĩ đến thấy Phó Minh Tu ở nơi này, nàng rõ ràng có thể tìm cơ hội khác!
Sau khi Đường Tịnh "Giúp người làm niềm vui", nàng tiếp tục lấy hạt dẻ rang đường lên bắt đầu gặm, vừa gặm gặm vừa nhìn Cố Tương Quân liếc mắt một cái, hướng về phía trước đi lên một bước.
"Ta chỉ có thể giúp ngươi đến nơi đây thôi! Nhưng mà Tiểu Tịnh Tịnh muốn đứng ở đằng trước!" cho dù là nàng có thật nhiều bánh bột lọc ăn ngon đều không thể!
Tiểu ca ca muốn nhìn thấy nàng trước tiên!
Đường Tịnh còn không có ý thức được, không biết bắt đầu từ khi nào, vị trí tiểu ca ca ở trong lòng nàng, đã xếp hạng trước cả bánh bột lọc.
Khi một cái ngốc tử, thời điểm đem một người đặt ở đầu quả tim, người kia liền sẽ chậm rãi biến thành ngốc tử trên toàn thế giới.
*
Bên torng trường thi, theo một tiếng hét vang, ba ngày kỳ thi mùa thu giằng co liền kết thúc. Các thí sinh có một vài kêu rên, có một vài hoan hô, có một vài thì biểu tình thờ ơ chết lặng, Phương Thăng Chi là một trong những người hoan hô kia.
Ngươi muốn hỏi Phó Minh Tu? Phó Minh Tu tự nhiên là đã tính sẵn trong lòng, biểu tình làm cho người nửa điểm cũng nhìn không ra.
"Minh Tu, có thể nắm chắc sao?" Phương Thăng Chi đi đến bên người Phó Minh Tu, hỏi thăm một câu.
Phó Minh Tu không có trả lời, xách theo khảo lam đã nhẹ đi rất nhiều đi ra ngoài, lúc này hắn không muốn cùng Phương Thăng Chi nói chuyện, hắn bức thiết muốn nhìn thấy tiểu cô nương nhà hắn.
"Này, gấp gáp như vậy sao?" Phương Thăng Chi theo đi lên, "Ngươi còn không phải là nhớ thương tiểu tức phụ của ngươi sao, nàng nói không chừng chính mình đã đi ăn ngon rồi."
"Sẽ không." Phó Minh Tu chém đinh chặt sắt nói.
Tiểu ngốc tử tuy rằng ngốc thật, nhưng tiểu ngốc tử đã đáp ứng chuyện gì rồi tất cả đều làm được.
Nói phải bảo vệ hắn, thật sự liền bảo vệ rất tốt.
Nói muốn nuôi hắn, liền thật sự nuôi hắn mấy năm nay.
Nói sẽ đến nhìn hắn, liền nhất định sẽ đến.
Bước chân hắn càng lúc càng nhanh, Phương Thăng Chi dần dần theo không kịp, cũng liền không đi theo nữa.
Phó Minh Tu vượt qua một người lại một người thí sinh, cơn gió nhẹ đem vạt áo hắn thổi tung bay, các thí sinh khác sắc mặt đều tiều tụy, chỉ duy nhất mình hắn một thân phong hoa, vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người, mọi người châu đầu ghé tai, nghị luận đó là con cái nhà ai.
Cố Tương Quân đứng ở một bên, càng là hoảng hốt, như là gặp được Phó Minh Tu của đời trước, một thân cẩm y, phong hoa tuyệt đại, khiến tim nàng đập thình thịch.
Lực chú ý của Phó Minh Tu, lại tập trung toàn bộ ở trên người tiểu cô nương ở giữa cổng lớn.
Đôi mắt tiểu cô nương đen lúng liếng, thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm trên cửa, thấy hắn ra tới, liền cười cong mặt mày.
"Tịnh Tịnh." thời điểm hô lên tên này, môi liền sẽ đi theo giơ lên, trái tim sẽ trở nên thập phần mềm mại, "Chúng ta về nhà."
"Được, về nhà! Cha nói, sẽ có thật nhiều thức ăn ngon, tiểu ca ca phải ăn nhiều một chút. A, đúng rồi!" Đường Tịnh thập phần bá tổng xách khảo lam trong tay Phó Minh Tu lên, đem bao bánh bao thịt vẫn luôn nhét ở trong lòng ngực đưa cho hắn, "Tiểu ca ca ăn."
"Được." Phó Minh Tu vội cúi đầu giấu đi ướt át trong mắt, cái tay trống không kia giữ chặt tay của tiểu ngốc tử, kiên định, dùng sức, giống như năm đó, tiểu ngốc tử đem hắn từ địa ngục kéo về nhân gian, về sau hắn muốn nắm tay tiểu cô nương của hắn, đi qua hết con đường dài lát đá xanh trên phố, đi qua bốn mùa luân chuyển, tốt nhất là không cẩn thận liền đi đến tóc bạc hoa râm.
Khi Phương Thăng Chi đi ra, nhìn thấy chính là Phó Minh Tu nắm tay Đường Tịnh, không màng đến ánh mắt thế nhân, đi vào đám người rồi biến mất hoàn toàn.
Hắn cười lắc đầu, nên nói là không hổ là Phó Minh Tu sao?
Hắn thu hồi tầm mắt, lại thấy được Cố Tương Quân đứng ở một bên, đôi tay gắt gao nắm lại. Mũ choàng vải mỏng của nàng đã sớm được vén lên, nàng kỳ thật chờ mong sau khi Phó Minh Tu ra tới có thể nhìn đến mình liếc mắt một cái, nhưng mà không có, một cái liếc mắt cũng không có.
Cố tình là một cái liếc mắt cũng đều không có, nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, nàng trằn trọc, nàng vui sướng thấp thỏm, nàng nhìn vào kính trang điểm kỹ càng, không hề có ý nghĩa gì, nhưng mà dựa vào cái gì!
Rõ ràng đời trước Phó Minh Tu là người mến mộ mình.
Con người mà nói, sợ nhất không phải là không chiếm được, mà là đã có được, lại mất đi, muốn quay trở lại, lại phát hiện ngày xưa không thể quay lại được nữa.
Bây giờ và ngày xưa, kiếp trước và kiếp này, đối lập một cách tàn nhẫn, đủ để bức người điên lên được.
Phương Thăng Chi ngược lại biết nàng là đích tiểu thư An Bình Hầu phủ, đại bá hắn là Binh Bộ thị lang, là chức quan thật thấp, thời điểm hắn vừa mới đến kinh thành, ở trong yến hội gặp qua nàng một lần.
Hắn để ý được rằng, ánh mắt người này không tốt lắm, bộ dáng dường như là muốn gây sự gì đó.
Ngược lại Cố Tương Quân lại không có ở lâu, chờ đến khi hoàn toàn không nhìn thấy hai người kia nữa, nàng buông sa mành rồi rời đi.
Phương Thăng Chi thở dài, cũng không biết Phó Minh Tu kia tốt đẹp ở chỗ nào, ở thời điểm ở trấn trên, mấy cái thiên kim nhà phu tử đều đối với hắn nhìn bằng con mắt khác, nhưng những người đó đều chỉ là nhân vật nho nhỏ, không ảnh hưởng đến toàn cục, Cố Tương Quân lại không giống nhau, chỉ hy vọng không gây ra chuyện xấu gì.
Dù sao cũng là tiểu ngốc tử, có thể được một người thiệt tình, quả thật không dễ.
Dù sao tình thâm ở nhân gian hiếm thấy, hắn có chút chờ mong muốn xem một chút, tiểu ngốc tử cùng với bạn học cùng trường bất phàm kia của hắn định trước, có thể đi bao xa.
_________________
#Càng ngày càng cảm thấy nữ chính hảo khả ái, làm sao bấy giờ, online chờ, rất gấp!!!#
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.