Nếu có thể lựa chọn cô tuyệt không bước lên du thuyền này, cô thề. Quay lại buổi tối hôm trước, sau khi chúc thọ Dương gia gia xong, trước khi về, lão gia gia đã cho cô tấm vé đi dự dạ hội trên du thuyền này và dặn cô nhất định phải đi. Lúc đầu cô còn không hiểu nhưng khi bước lên du thuyền, nhìn thấy Dương Minh Triệt và Lý Dạ Diễm đứng đợi sẵn, cô có cảm giác muốn bỏ chạy. Không để cô thực hiện ý định thì đã có hai cánh tay ôm ngang eo cô
- Băng nhi, em thật đẹp
Vừa nói Lý Dạ Diễm vừa cắn nhẹ lên vành tai cô. Dương Minh Triệt nhíu mày khi thấy cảnh đó, anh siết nhẹ vòng eo cô, tà khí nói
- Băng nhi, em đến anh thật vui
- Dương thiếu gia, mời anh buông tay
- Anh lấy quyền gì mà không cho tôi ôm cô ấy
- Anh không có quyền đó
- Vậy chắc anh có, Lý thiếu gia?
- Làm sao anh biết tôi không có?
- Vậy sao biết tôi không có?
- Anh.... tôi.....
- Anh.... tôi.....
Cô cảm thấy trên đỉnh đầu mình có một đàn quạ đen bay ngang qua. Đây có còn là hai người đàn ông oai chấn một vùng, người người kính sợ hay không? Cô chỉ cảm thấy họ giống hai đứa trẻ đang giành giật đồ chơi thì đúng hơn. Cô muốn chạy trốn! Dù không chết bởi sợ hãi cô cũng sẽ chết dưới hàng ngàn ánh mắt hình viên đạn đang phóng tới.
- Hai người....
- Lý thiếu, Dương thiếu, các anh đến rồi
Cô chưa dứt lời thì một giọng nói õng ẹo vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-dung-den-day/1532125/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.