Từ khi nào Bắc Tử Mịch lại xa cách với hắn như vậy, trong lòng hắn thật không dễ chịu. Ngồi với cô một chút lại rời đi. Đợt này Bắc Tử Mịch cũng chịu nằm nghỉ ngơi.
Dưỡng thương tầm 1 tháng cuối cùng cũng đến ngày xuất viện, tuy Mạc An Hiên nhất quyết không chịu để cô đi, nhưng Bắc Tử Mịch đã chán mốc meo trong căn phòng bệnh, một mực đòi về nhà.
Ngã người trên chiếc giường, thời gian trong bệnh viện khá lâu cũng không biết truyện đã tiến chuyển đến mức độ nào, chỉ có một điều không ngờ tới là Mạc An Hiên cùng Bạc Phi Vũ lại đến chăm sóc cô nhiều như vậy. Không phải nên ở bên cạnh Tô Doãn Tình tranh thủ tình cảm.
Thấm thoát lại trôi qua ngày hôm sau, Bắc Tử Mịch cũng bắt đầu chở lại trường, cô cũng không muốn mất nhiều bài, kiến thức ở hiện đại quá mới lại nếu không theo kịp chỉ sợ sẽ bị lạc hậu. Học sinh xung quanh trường thấy cô bước vô lại sì sầm bàn tán, vài nữ sinh xấu tính lại dùng ánh mắt khó chịu liếc nhìn. Bắc Tử Mịch không quan tâm bọn họ chỉ một mực bước đi.
Đột nhiên cánh tay bị kéo lại, cô đối diện với gương mặt tuấn tú, sóng mũi cao, đôi mắt đen láy, áo sơ mi trắng mở hai nút tăng thêm vị hoang dã trên người nam tử. Bắc Tử Mịch ngạc nhiên " Mạc An Nguyệt, có chuyện gì sao ?"
Mạc An Nguyệt thấy cô lại không biết nên nói gì, chỉ là không gặp thì lại rất nhớ, nhưng đến khi Bắc Tử Mịch đứng trước mặt hắn lại chỉ có thể im lặng.
"Mạc An Nguyệt ?" Bắc Tử Mịch khó hiểu gọi lại lần nữa, tay muốn rút khỏi tay của hắn lại bị giữ chặt, tên ranh con này trừ lần gặp đầu tiên ra chưa một lần đến thăm bệnh cô, cho dù cô vì hắn mà bị thương. Mạc An Nguyệt mấp máy môi nói " Khoẻ rồi sao ?"
" Khoẻ rồi, đa tạ.. ả không cảm ơn" Nàng gật đầu, lại thử một lần rút ra lại bị hắn giữ lại.
Mạc An Nguyệt xoay đầu, đứng giữ sân trường cầm tay cô nói to, chất giọng trầm ấm vang vọng "Nghe cho rõ đây, từ đây Bắc Tử Mịch là ân nhân của Mạc An Nguyệt tôi, nếu ai động vào cô ấy, thì đừng trách"
Xung quanh học sinh cả kinh nhưng không ai dám bàn tán, đám nữ sinh ghen ghét nghiến răng . Bắc Tử Mịch bất ngờ đánh vai hắn " Mạc An Nguyệt, ngươi điên rồi sao ? Muốn tôi bị các nữ sinh đó chôn sống ?"
" Bọn họ không dám đυ.ng đến cô, vào lớp thôi" Mạc An Nguyệt nhếch môi cười, cầm tay cô kéo đi.
Bước vào trong lớp học, bên trong đột nhiên im bặt, có chút không tin nhìn Mạc An Nguyệt đang tay trong tay cùng Bắc Tử Mịch. Lạc Khuynh Ảnh đang ngồi trên bàn mắt hứng thú nhìn bọn họ "An Nguyệt, khẩu vị mới nặng vậy sao?" Đối diện hắn là Tô Doãn Tình không cam lòng nhìn, An Nguyệt ca ca lạnh nhạt mấy hôm nay tất cả là tại Bắc Tử Mịch, đáng ghét.
Bạc Phi Vũ lạnh lùng bước đến, mạnh tay gỡ tay Mạc An Nguyệt đang nắm chặt cô, lạnh lùng nói " An Nguyệt, không nên tò mò"
Nói một câu khó hiểu nhưng nét mặt Mạc An Nguyệt rõ ràng bị thay đổi. Bạc Phi Vũ bỏ qua trực tiếp cầm tay cô đi đến chỗ ngồi. Mạc An Nguyệt cũng đi lại chỗ, lâu lâu lại nhăn mày nhìn cô.
Tiêu Huyên Nhi lúc này bước vào lớp, thấy Bắc Tử Mịch đang ngồi vội vàng chạy đến cầm tay cô khóc lên " Công..."
" Huyên Nhi" Bắc Tử Mịch nhắc nhẹ. Thói quen khó bỏ.
" Tử Mịch, cuối cùng cậu cũng quay lại" Tiêu Huyên Nhi kiểm tra cô từ đầu đến cuối mới yên tâm, công chúa, tiểu tổ tông đợt này mất tích tận 1 tháng, hại nô tỳ cô đây lo lắng suốt.
Bắc Tử Mịch cười vỗ tay cô " Được rồi, tôi không sao"
Lại nhớ đến hình ảnh trên tivi hôm nọ, cô đứng lên đi đến bàn Lạc Khuynh Ảnh. Hắn thấy cô đi đến bất ngờ hứng thú. Mạc An Nguyệt cũng khó hiểu nhíu mày, sao Bắc Tử Mịch lại đi đến bàn Lạc Khuynh Ảnh.
Bạc Phi Vũ không vui, trên người lại toả ra khí lạnh làm xung quanh không ai dám đến gần. Bắc Tử Mịch nhìn hắn hỏi "Lạc Khuynh Ảnh, anh đi đến cổ đại bằng cách nào ?"
" Đi đến cổ đại ?" Lạc Khuynh Ảnh khó hiểu, đột nhiên Bắc Tử Mịch lại hỏi câu kì lạ vậy. Bạc Phi Vũ cúi đầu suy nghĩ gì đó. Mạc An Nguyệt cũng u mê không hiểu.
Tiêu Huyên Nhi há hốc, người này từng đi đến cổ đại ? Vậy là sắp tìm được đường về rồi. Bắc Tử Mịch gấp rút "Chính là chỗ trên tivi, tôi rõ ràng thấy, còn có ngươi còn mặc đồ thời cổ đại"
"Thời cổ đại ? Ý cô là phim Vương Triều ?" Lạc Khuynh Ảnh hắn đóng phim vô số, gần đây mà cổ trang thì nổi nhất bộ Vương Triều. Nói đi cũng nói lại Bắc Tử Mịch cũng coi phim hắn đóng sao, trên miệng nhếch lên nụ cười.
Mạc An Nguyệt khinh bỉ lên tiếng "Bắc Tử Mịch, cô cũng coi những bộ phim cổ đại nhàm chán đó ?"
Lạc Khuynh Ảnh thấy phim mình đóng bị bạn thân khinh thường, không chịu thua phản bác " An Nguyệt, bộ Vương Triều đó thu về cho tôi không ít fan đâu. Bắc Tử Mịch cô thấy thế nào, có muốn trở thành fan của tôi"
Mạc An Nguyệt tức tối hừ lạnh.
Bắc Tử Mịch định hỏi tiếp, Tô Doãn Tình kế bên chen vào " Khuynh Ảnh ca ca, bộ đó anh đóng thành Tiêu Dao Vương Phượng Dịch Ly thật sự rất soái, Tình Nhi xem xong rất thích. Không ngờ Tử Mịch cũng xem"
Lạc Khuynh Ảnh cười toả nắng, quay sang Bắc Tử Mịch nói " Bộ Vương Triều hiện chưa chiếu hết, nhưng nếu thích tôi có thể cho cô trọn bộ"
Tô Doãn Tình kinh ngạc, bực tức cúi mặt, Bắc Tử Mịch không hiểu được ý bọn họ, phim ? Đó là thứ gì ? Rốt cuộc Lạc Khuynh Ảnh đi đâu để về cổ đại ? Tiêu Dao Vương Phượng Dịch Ly là ai ?
" Tôi chỉ muốn đến nơi đó" Bắc Tử Mịch nhăn mi thanh tú nói.
Lạc Khuynh Ảnh bất ngờ " Cô muốn đến phim trường ?"
Phim trường ? Đó là nơi nào? Là nơi đến cổ đại sao ? " Đúng đưa tôi đến phim trường"
" Bình thường thì không được" Lạc Khuynh Ảnh vuốt cầm tà mị nói. Phim trường không thể cho người ngoài vô. Nhưng đương nhiên hắn thì khác, muốn mang ai vô cũng được, có điều hắn muốn hay không.
Bắc Tử Mịch gấp rút nôn nóng hỏi " Tại sao ?"
" Nhưng tôi có thể suy nghĩ lại" Lạc Khuynh Ảnh cười mị hoặc, đôi mắt đào hoa lộ ý cười.
Muốn nói thêm tay đã bị Bạc Phi Vũ kéo đi " Muốn đến trường quay thì tôi đưa cô đi"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]