Edit: Thanh Hoa
Beta: Ngân Minn
Tô Cổ rất nhanh chuyển biến cách xưng hô
" Chị, nhà của chúng ta rất giàu sao?"
Chú Trương đột nhiên ho khan một tiếng.
Nhịn không được liếc mắt nhìn Tô Cổ ngồi trên ghế phụ.
Vị bạn học này, tốc độ nhận chị thật nhanh a.
Tô Yên
"Nuôi nổi."
Tô Cổ
"Ừm."
Chừng ba giây đồng hồ sau, Tô Cổ lại lên tiếng
"Em muốn mua ô tô thể thao."
Chú Trương lớn tiếng ho khan, liên tiếp nhìn Tô Cổ.
Tô Yên
"Em còn chưa thành niên."
Tô Cổ giật giật môi
"Vậy thôi đi."
Nói xong, dựa lưng vào ghế.
Nhắm hai mắt lại, giống như nghỉ ngơi.
Tư thái này, lời nói này, không hề giống bộ dáng của một đứa trẻ ở cô nhi viện.
Nếu không biết, người ta còn tưởng rằng vị này cũng là con ruột của Tô gia đấy.
Xe tới nơi, chú Trương xuống xe.
"Tiểu thư, bác sĩ thú y đã chờ phòng khách. Chính là con chó nhỏ này sao?"
Tô Yên gật gật đầu
"Vâng."
Vừa đáp lời vừa đi vào trong.
Vết thương của con chó nhỏ không tính là quá nghiêm trọng, vẫn còn cứu được.
Căn cứ vào lời nói của bác sĩ, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy hôm là được.
Sau khi khâu năm mũi, chú chó trắng nhìn qua càng héo.
Liên tiếp rúc vào trong lòng Tô Yên, hai cái móng vuốt nhỏ giữ lấy đồng phục của cô, nhắm mắt lại không chịu buông.
Tô Yên muốn đặt nó sang bên cạnh, mới vừa rời tay đi, chó con liền bắt đầu rên rỉ.
Không ngừng kêu gào.
Cho đến khi nó bò vào trong lòng Tô Yên mới bằng lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639902/chuong-1920.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.