Chương trước
Chương sau
Nói xong, đang định quay người đi, gã Sứ Giả lại sực nhớ ra.
Vội vàng chỉ vào cái rương cuối cùng
"Thị vệ đại nhân, trong cái rương cuối cùng kia có bảo bối.
Mong ngài dâng lên cho Yêu Vương đại nhân
Có lẽ, nhìn thấy rồi, tâm tình Yêu Vương đại nhân sẽ tốt lên rất nhiều."
Thị vệ kia nghe xong, xua xua tay
"Biết rồi, đi đi."
Đối với sự kích động của gã Sứ Giả kia, Thị vệ này cũng chẳng buồn quan tâm.
Sứ Giả nào tới đây cũng nói mình có trân bảo.
Đương nhiên, là có trân bảo thật.
Nhưng rồi sao?
Yêu Vương cũng đâu có thích?
Nếu Yêu Vương đại nhân đã không thích, dù có là Thánh Khí truyền kỳ đưa tới trước mặt, ngài ấy cũng mặc kệ.
Tên Sứ Giả cất bước rời đi, ba bước lại ngoái đầu nhìn một lần.
Giống như muốn nhìn xuyên qua cánh cửa Yêu Vương điện để nhìn thấy diện mạo của Yêu Vương đại nhân.
Nhưng tất nhiên, nhìn thấu thế qué nào được.
Tiểu Hoa nhỏ giọng
"Ký chủ, phải làm sao bây giờ?"
Không gặp được Yêu Vương đại nhân.
Lại còn đưa cả Cửu Long lưu ly châu vào trong rồi.
Tô Yên lên tiếng
"Đi tìm Tiểu Hồng trước."
"Được ạ!"
Người ngồi trên Vương vị kia có phải Lục không, Tô Yên còn chưa xác định chắc chắn.
Dù gì cũng phải xác nhận trước đã.
Nghĩ vậy, cô liền nối gót đi theo đoàn người của bộ lạc Mãnh Hổ ra ngoài.
Trong điện Yêu Vương, không khí nồng nặc mùi máu tươi, thi thể nằm la liệt trên sàn.
Thị vệ bên ngoài tiến vào, nhanh chóng xử lý sạch sẽ đám thi thể trên mặt đất.
Một đám người còn sống đang quỳ ở đó, run như cầy sấy.
Lắp bắp lên tiếng
"Yêu Vương đại nhân tha mạng."
Trên Vương tọa, một nam tử bạch y lười biếng dựa người vào đó, đôi mắt hắn khép hờ giống như đã ngủ rồi.
Tóc đen rối tung, vô cùng tuấn mỹ.
Quanh thân tỏa ra một luồng khí thế cường đại, làm người khác phải e dè.
Nam tử đẹp như vậy, đi trên đường chắc chắn sẽ làm cho nữ tử mê mệt đến lòi con mắt.
Nửa ngày sau, hắn mới mở mắt ra, câu môi cười lạnh một tiếng.
Đôi mắt đen nhánh nhìn đám người đang quỳ bên dưới.
Ánh mắt của hắn, thật sự làm người ta lạnh gáy.
Chỉ cần liếc qua cũng đủ làm cho người ta run sợ.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Yết hầu hắn nhấp nhô, chậm rãi lên tiếng
"Làm chậm trễ thời gian của bổn vương, còn muốn sống sót đi ra ngoài sao?"
Hắn vừa dứt lời, đám người kia liền quỳ rạp xuống đất, run lên bần bật.
Có kẻ nhát gan, sợ tới mức hôn mê bất tỉnh.
Thị vệ thông truyền đứng gần hắn nhất, cúi đầu nép người, cố gắng giảm sự tồn tại của mình lại, sợ bị liên lụy.
Nam nhân ngồi trên Vương tọa liếc mắt nhìn.
Giống như có thần giao cách cảm, Thị vệ thông truyền ngẩng đầu lên nhìn.
Vừa vặn đối diện với con ngươi u ám của hắn.
Mặt tên Thị vệ kia trắng bệch, vội vã quỳ xuống.
"Yêu Vương đại nhân, Sứ Giả bộ lạc Mãnh hổ tới dâng hạ lễ cho ngài. Nghe, nghe nói, có bảo bối."
Vốn dĩ hắn ta không muốn nói chuyện này mà là chuyện Thống lĩnh Ma Giới Xích Diễm chỉ còn một hơi thoi thóp.
Nhưng đối diện với Yêu Vương, quá khẩn trường, đầu óc rối loạn, buột miệng nói ra chuyện này.
Nam nhân ngồi trên Vương tọa gõ tay lên trên chiếc bàn trước mặt.
"Ồ? Có bảo bối sao?"
Hắn phát ra một tiếng cười trầm thấp, nhưng trong tiếng cười của hắn, lại không có chút cao hứng nào.
Sau đó, hắn lên tiếng
"Mang vào đây, xem xem là bảo bối gì."
"Tuân lệnh!"
Thị vệ vội vàng lồm cồm bò dậy.
'Kẹt' một tiếng, mở cánh cửa Yêu Vương điện ra.
Năm cái rương lớn lần lượt nối đuôi nhau vào trong, chỉnh tề đặt ở đó.
Hắn lười nhác lên tiếng
"Mở ra."
"Tuân lệnh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.