Nó túm cây củ cải, ném qua ném lại
"Ngươi chạy này, cho ngươi chạy này."
Giây tiếp theo, 'rắc' một tiếng.
Củ cải bị bẻ làm hai nửa, mỗi tay nó cầm một nửa, không hề khách khí mà cắn hết miếng này đến miếng khác ăn.
Đang ăn, nó bỗng nhớ tới cái cuốc, vừa ăn vừa chạy khắp nơi tìm.
Cho đến khi nó phát hiện dưới gốc cây đại thụ có một người ngồi.
Nhóc con nhìn chăm chú.
Ơ???
Yên Yên??
Ánh mắt nó sáng lên.
Tô Yên nhìn Tiểu Hồng, hơn nữa còn thành công được xem toàn bộ quá trình nó nhổ củ cải.
Tiểu Hồng reo lên
"Yên Yên, Yên Yên, rốt cuộc chị đã trở lại!!"
Nó vừa nói vừa khóc nức nở, ôm lấy hai nửa củ cải trong tay, dùng đôi chân ngắn chạy hết sức tới trước mặt Tô Yên.
Muốn ôm Yên Yên.
Tô Yên duỗi tay định ngăn cản Tiểu Hồng.
Nhưng mà...
Chỉ một giây sau, Tiểu Hồng đâm thẳng vào trong lòng Tô Yên.
Thành công ôm được cô.
Tiểu Hồng vô cùng kinh ngạc.
"Ơ? Có phải Yên Yên cũng rất muốn ôm em không?"
Tô Yên nhìn hai tay mình không còn chút sức lực nào.
Tiểu Hoa nhỏ giọng
"Ký chủ, chị mất quá nhiều thần lực, thế cho nên trong thời gian tới chị sẽ không thể điều động được lực đạo."
"Hiện tại lực đạo của ta thuộc trình độ gì?"
"Ách, bằng một nữ nhân thành niên."
Tô Yên nghe xong, nhìn Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng vẫn búi hai chỏm tóc, vô cùng cao hứng mà lắc qua lắc lại trước mắt Tô Yên.
Cô nghiêm túc nói
"Ta không nhớ em, mà là ta không có sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639827/chuong-1845.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.