Cánh cửa sau lưng Tô Yên đã biến mất.
Cô đứng tại chỗ, cảm nhận được năng lượng của viên ngọc giống như nước suối không ngừng chạy khắp người mình, tẩm bổ cho thần hồn của cô.
Hình như, cũng tu bổ lại máu chứa thần lực của cô.
Tô Yên cúi đầu nhìn viên ngọc trong tay.
Tuy rằng năng lượng của viên ngọc này so với số thần lực mà cô đã bị mất đi, chỉ như dòng suối nhỏ đổ về biển rộng.
Nhưng điều này xác thật là đã phát sinh.
Chỉ là, điều này là không thể nào.
Máu có chứa thần lực của cô, không thể khôi phục được.
Cũng giống như một cao thủ võ lâm có công lực trăm năm, cam tâm tình nguyện huỷ đi mười năm nội lực.
Mười năm nội lực đó tất nhiên sẽ biến mất.
Người khác thì có thể tu luyện lại, nhưng thần lực của Tô Yên thì không thể khôi phục.
Thần lực của cô, là do trời sinh.
Mất chính là mất, không thể thay đổi, cũng không thể tu bổ lại được.
Tô Yên nhìn viên ngọc trong lòng bàn tay.
Viên ngọc được cô chạm vào, phát ra tiếng kêu ong ong.
Nó có vẻ rất cao hứng, cho nên xoay vòng vòng quanh người Tô Yên từ trên xuống dưới.
Tô Yên nhẹ nhàng nói
"Chờ đi ra khỏi thế giới này, không được tái xuất hiện nữa."
Cô vừa dứt lời, ánh sáng viên ngọc tỏa ra liền yếu đi rất nhiều.
Cô ký khế ước với thứ này, nói nó không được tái xuất hiện đương nhiên không phải là ý nói không cần nó.
Chỉ là ý trên mặt chữ, không được xuất hiện.
Viên ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639826/chuong-1844.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.