Âm thanh của Lục suy yếu
"Lúc trước nàng rời đi, không phải vì nhìn thấy chân thân của ta hay sao?"
Khi đó cô nói không ngại, nhưng vừa rời đi, liền không quay trở về nữa.
Hắn nhắc đến việc này, Tô Yên mới nhớ ra sự tình phát sinh trước đó.
Hình như, lúc cô bị cánh cổng đó hút đi, là đang nói về vấn đề này với hắn.
Cho nên, ở trong mắt hắn, cô rời đi là vì ghét bỏ nguyên thân của hắn hay sao?
Trầm mặc một lúc lâu, Tô Yên kéo tay hắn, nghiêm túc nói lại một lần nữa.
"Từ trước tới nay ta chưa từng ghét bỏ chân thân của chàng, trước kia không, sau này cũng sẽ không."
Khuôn mặt Lục tái nhợt, nhưng đôi mắt hắn lại sáng lấp lánh.
Tô Yên tiến sát lại, hôn lên mặt hắn một cái.
Chuyện về chân thân của hắn, cũng coi như là đã giải quyết xong.
Tô Yên hỏi hắn
"Chàng rời đi lâu như vậy để làm gì?"
Lục không nói lời nào.
Tô Yên hỏi tiếp
"Không thể nói với ta sao?"
Nửa ngày sau, hắn mới mệt mỏi trả lời
"Đi lấy thứ mà nàng muốn."
Hắn sợ cô ghét bỏ hắn, hắn không muốn để côrời đi.
Lời Lộ Khe nói trước khi chết không ngừng vang vọng bên tai, những người đã nhìn thấy chân thân của hắn, không một ai là không ghét bỏ.
Hắn muốn giữ cô ở lại.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ còn cách đó.
Tô Yên sửng sốt
"Ta muốn?"
Hai người đang nói chuyện.
Bên ngoài liền truyền tiếng 'ầm' vô cùng lớn.
Tô Yên ngẩng đầu quay lại.
Một viên cầu lửa từ trên trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639822/chuong-1840.html