Nó chỉ hận không thể biến ra cái đuôi để vẫy như mấy con cún nhỏ.
Còn Tô Cổ cũng sắp ăn xong xiên kẹo hồ lô rồi.
Ăn đến miếng cuối cùng, hắn cúi đầu nhìn Tiểu Hồng.
Duỗi tay, đưa đến trước mặt nó.
Tiểu Hồng ấy à, một khi đã động miệng ăn thì lục thân cũng không nhận luôn.
Cũng không buồn nhìn xem ai đưa tới, a ô một tiếng liền cắn cắn nhai nhai nuốt nuốt.
Chờ đến lúc nó nuốt xuống bụng rồi, mới biết là Tô Cổ bón cho nó.
Nó nhìn chằm chằm cái xiên không, ký ức cuồn cuộn trở lại.
Ở trong phòng Yên Yên ở Yêu Vương điện.
Nó mới chỉ kịp ăn một viên đường hồ lô thì đã bị Tô Cổ ăn hết.
Nó khoanh hai cái tay ngắn, 'hừ' một tiếng tỏ vẻ rất giận.
Hừ xong rồi, mới phát hiện cái chân ngắn của mình sắp không đuổi kịp Yên Yên và Cổ Vương nữa rồi, lập tức chạy tới tóm lấy tay áo của Tô Cổ.
Tô Cổ nỗ lực khắc chế nỗi xúc động muốn đá tên nhóc này đi.
Đi dạo cả một ngày, mới đó thôi mà trời đã tối.
Tiểu Hồng ưỡn bụng, ngồi ở bậc thang không nhúc nhích.
Tô Cổ nhìn bộ dáng không có tiền đồ của nó, không nhịn được nữa, duỗi chân dài đá Tiểu Hồng lăn xuống bậc thang.
Tô Yên ngồi xuống đối diện Tô Cổ, thuận tay đưa cho hắn nửa túi bạc còn lại
"Có khả năng về sau ta sẽ rời đi."
Hai tay Tô Cổ đang giơ ra cầm túi bạc bỗng khựng lại giữa không trung.
Tô Yên lại nói tiếp
"Biến mất một khoảng thời gian,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639819/chuong-1837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.