Tô Yên vừa dứt lời, Lộ Khe rơi vào trầm mặc.
Cho đến khi lửa giận công tâm, gã hộc ra một ngụm máu.
Tô Yên lùi lại một bước, nhìn xung quanh rồi chậm rãi nói
"Có một chuyện ngươi không biết."
Lộ khe ngẩng đầu, nhìn cô chằm chằm.
Tô Yên cất lời
"Ta không hề yếu."
Nói xong, ánh mắt cô nhìn vào một góc khuất
"Tên Cự Phong kia không nói cho ngươi biết chuyện này là vì muốn ngươi giúp hắn tìm được Cửu Long lưu ly châu. Nếu nói cho ngươi rồi, có lẽ ngươi sẽ không chịu giúp hắn."
Nói xong, thân thể Tô Yên nhanh chóng di chuyển.
Tốc độ của cô quá nhanh, Lộ Khe chỉ kịp nhìn thấy một đạo ánh sáng xẹt qua trước mắt mình.
'Phanh!'
Chỗ góc khuất phát ra tiếng kêu rên, nhưng bởi vì có gốc cây tùng ngăn cách nên Lộ Khe không thể biết được phía sau đã xảy ra chuyện gì.
Tô Yên lôi xềnh xệch một người ra.
Cô vừa túm cổ áo gã kéo đi, vừa hỏi Lộ Khe
"Ngươi biết hắn ta chứ?"
Nói xong, liền tung một quyền đá gãy chân Cự Phong rồi ném gã xuống đất.
Con ngươi Lộ Khe co rụt lại.
Hắn nhìn Cự Phong nằm bò trên mặt đất, sau đó híp mắt nhìn Tô Yên
"Không ngờ rằng, thân thủ của ngươi lại nhanh nhẹn như vậy."
So với lần nàng ta cứu hắn ở quán cơm còn nhanh hơn, mạnh hơn.
Điều này làm cho hắn phải bắt đầu xem xét lại.
Hình như, mình đã tính toán sai rồi.
Tô Yên gật đầu
"Nếu hiện tại ngươi có ý định muốn trốn thoát, cũng có thể thử xem."
Lộ Khe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639814/chuong-1832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.