Cậu nhóc mếu máo
"Không phải chị đã nói ta muốn ăn lúc nào cũng được mà?"
Tô Yên
"Ta không nghĩ tới cậu trong một ngày lại ăn nhiều kẹo như vậy. "
Ăn đến nỗi hết sạch kẹo.
"Ta cũng không nghĩ tới, mới ăn có một chút như vậy chị liền hết."
Tô Yên buông cậu ra, dừng lại hái quả trên cây.
Cô cũng không muốn dây dưa với cậu về vấn đề kẹo sữa nữa.
Trầm mặc trong chốc lát, cô hỏi
"Nếu ta rời đi, cậu hẳn là có thể tự lo cho mình đi?"
Lục nghe vậy liền sửng sốt.
Trên gương mặt non nớt lại xuất hiện cảnh giác.
Cậu mở miệng
"Ý chị là sao?"
Tô Yên hái trái cây xong, quay lại nhìn cậu
"Lỡ như ta rời đi, cậu nhất định phải sống cho tốt."
Biểu tình trên mặt Lục dần thả lỏng, đứng yên đó không nói câu gì.
Tô Yên đi được hai bước, thấy cậu không đi theo, cô nghi hoặc
"Không đi?"
Lục không nói năng gì.
Tô Yên đành phải bó tay, quay trở lại.
Duỗi tay giữ chặt hắn.
"Về ăn cơm thôi."
Lúc này cậu mới di chuyển theo lực kéo của Tô Yên rồi sánh bước cùng cô.
Vừa đi vừa nói
"Nếu chị dắt ta đi, ta sẽ không bị lạc."
Tô Yên ngoảnh lại nhìn cậu một cái.
Lại nghe hắn nói
"Nếu ta mà bị lạc, thì chắc chắn là do chị muốn vứt bỏ ta."
Tô Yên không nói gì, ngược lại, hắn lại có rất nhiều chuyện muốn nói với cô
"Nếu chị vứt bỏ ta, về sau lại bị ta tìm thấy, ta sẽ giết chị rồi bỏ rơi chị."
Cậu nói rất nghiêm trang.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639776/chuong-1794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.