Một đứa mạnh miệng nói
"Ngươi, ngươi một kẻ nhân loại hèn hạ, dám ở Yêu giới chúng ta giương oai! Muốn chết có phải không?!"
Tô Yên không nói chuyện mà chỉ duỗi tay, thoáng dùng sức đẩy đứa trẻ kia lùi sau vài bước, ầm một tiếng té ngã trên mặt đất.
Nháy mắt, thằng nhóc kia nước mắt tràn mi, những đứa khác cũng đồng loạt chạy toán loạn.
Tô Yên đứng yên ở đó một hồi lâu.
Ân, cái cảm giác bắt nạt trẻ con này là thế nào đây?
"Khụ khụ khụ"
Phía sau Tô Yên vang lên tiếng ho khan.
Cô xoay người, cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy đứa trẻ bị đánh cả người tím tái nằm dưới đất.
Đầu bị thương, tay dính bùn đất, toàn thân dơ hề hề.
Cậu nhóc ngẩng đầu lên nhìn Tô Yên, đôi mắt đen nhánh, không có chút ý cảm tạ.
Cậu chống lên cái cây bên cạnh đứng dậy.
Tô Yên sửng sốt trong giây lát rồi duỗi tay giữ chặt lấy nhóc con kia.
Kết quả, chỉ vừa mới chạm, lạch cạch một tiếng.
Nhóc con liền đánh vào mu bàn tay của Tô Yên.
Nó nhíu mày, không kiên nhẫn nhìn cô
"Ta không cần ngươi cứu."
Đây rõ ràng là một đứa trẻ mười tuổi, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng sắc bén.
Giống như chỉ cần nhìn một cái là có thể đâm chết người.
Tô Yên gật đầu.
"Ân, là ta tự nguyện cứu cậu."
Nói đoạn cô mở vali tìm trong chốc lát.
Dựa vào ký ức tìm được băng gạc cùng thuốc khử trùng.
Cô kéo cậu nhóc qua.
Nếu Tô Yên không muốn buông ra thì nhóc con này làm sao thoát khỏi?
Cô xịt thuốc lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639770/chuong-1788.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.