Với Lý Đại Bạch mà nói, quốc gia rất quan trọng, nhưng ân nhân cứu mạng càng quan trọng hơn.
Không có ơn cứu mạng của Tô Yên, hắn ta đã sớm chết trên chiến trường từ lâu rồi, nói gì tới chuyện báo quốc nữa?
Nhưng lệnh của gã Tướng quân kia làm Lý Đại Bạch cảm thấy vô cùng thất bại.
Đột nhiên sinh ra cảm giác bất lực.
Rõ ràng Tô Yên xả thân cứu Thịnh Nguyên quốc.
Hiện giờ phải chịu nhục đi biệt quốc làm con tin.
Quan trọng nhất là, vị Vương Gia kia có quan hệ không bình thường với Tô Yên, có lẽ... vẫn còn ghi hận Tô Yên.
Nếu vậy, Tô Yên tiểu huynh đệ đi biệt quốc làm con tin, khả năng cao sẽ sống không tốt.
Càng như vậy, Lý Đại Bạch càng phải đi theo bồi Tô Yên.
Không thể để tiểu huynh đệ cô đơn.
Tô Yên ngồi trên lưng ngựa, vó ngựa đạp lên ánh nắng chiều tà mà đi.
Nhìn đến soái lệnh bên hông.
Tô Yên duỗi tay giật mạnh ra rồi ném đi.
Lệnh bài đập vào cửa thành, phát ra một tiếng 'bang' lớn.
Trên cửa thành xuất hiện một cái hố khiến cho tất cả binh lính bị dọa đến sững sờ.
Một lát sau, Tô Yên nhập quân doanh của Kim Ngọc quốc, Lý Đại Bạch bị áp giải tới nơi khác.
Vệ binh canh giữ cửa nghiêm ngặt, binh lính có chút nhàn nhã.
Dao găm và trường đao của Tô Yên bị lấy đi, sau đó bị bốn binh lính áp giải vào trong lều của Tướng quân.
Tô Yên đi tới cửa, một binh lính đã tiến lên bẩm báo
"Vương Gia, người đã tới."
Bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639751/chuong-1769.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.