Tô Yên nói xong, Tiểu Hoa cũng không biết phải nói gì nữa.
Nghe ký chủ nói, hình như không phải là đang bàn luận với nó, mà giống như tự mình đối thoại.
Tô Cổ đi đến trước mặt Tô Yên, cất tiếng
"Chị không sao chứ?"
Tô Yên cúi đầu nhìn vết thương trên vai đang tỏa ra hắc khí.
Lắc đầu
"Qua hai ngày nữa là ổn."
Nói xong, Tô Yên lại nói
"Ta muốn đi biên cảnh."
Nàng im lặng một lúc rồi bồi thêm
"Về sau có khả năng sẽ tới Kim Ngọc quốc."
Nàng đơn giản nói với Tô Cổ một chút.
Tô Cổ gật đầu.
Một lúc lâu sau, mới lên tiếng nói một câu
"Từ trước tới nay, chị giống như không cần bọn em trợ giúp...."
Tô Yên sửng sốt
"Sao cơ?"
Đại khái Tô Yên cũng không nghĩ tới Tô Cổ sẽ đột nhiên nói ra lời như thế này.
Tô Cổ nghiêm túc nhìn nàng
"Nhưng bọn em muốn giúp chị. Chị như vậy, là không công bằng với bọn em."
Tô Yên trầm mặc.
Nàng đại khái đã hiểu ý của Tô Cổ.
Chỉ là nàng đã quen độc lai độc vãng, một mình một người mà tồn tại.
Cơ hồ là tất cả mọi việc nàng đều có thể xử lý được, không cần đến sự trợ giúp của người khác.
Nửa ngày sau, Tô Yên mới lên tiếng
"Ta muốn, ba trăm lượng bạc."
Tô Cổ nhíu mày, sau đó liền túm lấy Tiểu Hồng kéo nó rời đi.
Tiểu Hồng vốn dĩ còn muốn chào hỏi với Tô Yên, thuận tiện muốn nghe Yên Yên khích lệ một chút.
Nhưng mà, có vẻ bạc của Yên Yên càng quan trọng hơn.
Nghĩ vậy, liền ỉu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639748/chuong-1766.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.